Lạc Thần dõi theo làn sáng vụt mất trên không trung, thầm nghĩ xem ra hắn đối với tính huống của Tu Chân giới còn chưa hoàn toàn hiểu rõ a...
Hôm nay đột ngột xuất hiện gia hỏa mập ú sài tên lửa lựu đạn, nói không chừng hôm nào lại gặp một gia hỏa đội nón cối, tay cầm AK thì bỏ mọe...
Nhịn không được tò mò về tên mập gọi Phích Du Kích kia, thân ảnh Lạc Thần đột ngột biến mất...
Mà Vạn Lý Kính thấy tình hình chiến đấu kết thúc, không tiếp tục trực tiếp, chuyển dời hình ảnh sang những thí sinh khác...
Vạn Lý Kính mặc dù có thể thu phát hình ảnh ở nhiều nơi, nhưng hầu như chỉ ưu tiên cảnh tượng chiến đấu mà thôi...dù sao thì có tận hơn 4000 thí sinh, không
thể luôn quay rõ từng người được...
Bên ngoài Bí Cảnh, đám người tức giận dậm chân, bọn hắn muốn xem cảnh tượng Tô Mị và Lạc Thần chạm mặt, đáng tiếc không thể...
Phía sau một vách đá, Tô Mị kinh hãi xoa xoa tròng mắt, thân ảnh thanh niên như bóc hơi khỏi quan sát của nàng, điều này quá mức lạnh gáy...
Bốp...
Một âm thanh giòn tan vang lên, bờ mông tròn lẳng chợt hình thành từng làn sóng lăn tăn lên xuống, Tô Mị giựt bắn người che mông, quay phắt người lại...
Lạc Thần nhếch miệng nhìn nàng, chứng kiến vẻ đẹp diễm lệ yêu kiều của nàng ở cự ly gần, ngay cả hắn cũng thoáng thất thần trong giây lát...
Mùi hương thơm ngát ngọt lịm trên người nàng phát ra khiến hắn say mê ngửi vài hơi...
“Sao lại đánh mông người ta? Ây da, bắt đền đi!” Tô Mị chỉ thoáng chốc đã định thần lại, đôi mắt mê ly liếc nhìn hắn, hình trái tim nơi tròng mắt lấp lóe...
Lạc Thần chỉ cảm thấy đầu não mình hơi mê muội trong chốc lát, hồn lực trong người đột ngột chuyển động, kinh văn cổ xưa bên trên lấp lóe ánh sáng, hắn
chợt lấy lại tỉnh táo...
Chỉ là tên này vẫn giả vờ ngu ngơ, hai mắt mê đắm nhìn nàng như trúng mị thuật, hắn muốn xem nữ nhân này giở chiêu trò gì...
Chứng kiện bộ dạng mê mẩn của Lạc Thần, Tô Mị nhếch đôi môi đỏ mộng cười đắc ý, dù nam nhân có thực lực cường đại cỡ nào, vẫn không thoát khỏi mị
công lợi hại của nàng...
“Làm sao ngươi phát hiện người ta núp ở đây nha?” Tô Mị bắt đầu đặt câu hỏi...nàng tin tưởng Lạc Thần đã chính thức bị mình mê hoặc...
Lạc Thần ánh mắt mê mang “thành thật” đáp: “Trực giác, trực giác mách bảo ta phát hiện ra nàng!” “Trực giác?” Tô Mị trợn trừng mắt, vội vàng yêu cầu: “Nói rõ hơn xem nào!”
“Trực giác mách bảo ta có một nửa của cuộc đời mình đang ở đây, nên ta tìm tới a!” Lạc Thần vẫn hết sức mê mang đáp lại...
Tô Mị bĩu môi, lời nói sến súa như vậy nàng lần đầu nghe được, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, sẳn giọng hỏi:
“Thế còn Tam muội và những nữ nhân kia thì sao?”
“Tất cả đều là bảo bối của ta, đều là một nửa sinh mệnh của ta!” Lạc Thần vô cùng thật lòng trả lời, đây là tiếng lòng của hắn...
“Hừ, ngươi không thấy mình quá tham lam sao?” Tô Mị hai tay chống nạnh...
“Không hề, ta có thể đem lại hạnh phúc cho các nàng, trái tim ta rộng lớn vô hạn, có thể chứa đựng toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ!” Lạc Thần ra vẻ tự tin vỗ vỗ lòng ngực...
“Cái tên này...lấy đâu ra bản lĩnh nói lời hoang đường như vậy!” Tô Mị triệt để bó tay rồi, nàng lần đầu nghe thấy có nam nhân ngông cuồng tự cao như vậy...
Bất quá không hiểu vì sao, khi nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc của tam muội và những nữ nhân bên cạnh hắn, nàng lại không cảm thấy hẳn khoác lác, trái lại lời nói rất đáng tin cậy...
“Ngươi nói trực giác mách bảo nơi đây có một nửa sinh mệnh của mình, là nói ta sao?” Tô Mị trống ngực đập thình thịch, gương mặt tuyệt mỹ đỏ hồng như táo chín...
“Chính là nàng a! Từ lần đầu thấy nàng ta đã biết nàng thuộc về ta, bởi thế mới đánh bờ mông mềm mại kia của nàng!” Lạc Thần rất trung thực nói...
“Ngươi...hừ, nếu không phải ngươi là nam nhân của muội muội, ta cắt đứt đầu lưỡi ngươi!” Tô Mị hung tợn trợn tròn mắt đẹp, bất quá trái tim nàng đập thình thịch ngày một kịch liệt, không sao ngăn cản được...
“Nếu ta không theo ngươi thì sao?” Nàng hấp háy đôi mắt lúng liếng, giả dụ hỏi...