“Toàn bộ thí sinh hiện tại còn 6218 người, nói cách khác…kẻ nào muốn thành Thiếu Chủ, phải đào thải 6217 đối thủ!”
Toàn trường nghe xong ánh mắt nghiêm nghị, những người có thể tiến vào vòng hai đều là nhân vật thiên tài, tỷ lệ đào thải lại khủng khiếp như vậy, muốn thành Thiếu Chủ phải là nhân vật lực áp quần hùng nha.
Kiếp Tâm đơn giản phổ biến một chút, lập tức nói ra: “Bắt đầu đi!”
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Nàng vừa dứt lời, trong ánh mắt quan sát của toàn trường, hơn sáu nghìn thiên tài như ong vỡ tổ lao vọt về bốn phương tám hướng…
Hiển nhiên, bọn hắn chưa vội vàng chiến đấu một cách liều lĩnh, cần phải có sự chuẩn bị kỹ càng mới ra tay, thậm chí có người còn định tìm nơi lẫn trốn, chờ đợi các đối thủ chó cắn chó sau đó mới lú đầu ra ngư ong đắc lợi.
Chỉ là, sự thật không phải lúc nào cũng như ý muốn của bọn hắn…
Ngay khi vừa nghe xong quy định của vòng đấu, trên tay Lạc Nam đã cầm một cái bát bằng đồng, phía trên khảm nạm các hoa văn cổ lão.
Hơn sáu nghìn thiên tài vừa muốn chạy trốn, Tù Không Bát đã huyễn hóa mà lên, biến thành một cái Bát khổng lồ che đậy bầu trời, đem toàn bộ bọn hắn úp ngược mà xuống.
“Đánh nhanh thắng nhanh đi! Ta không có quá nhiều thời gian để chơi với các ngươi!” Lạc Nam cười tà, cùng Độc Cô Ngạo Tuyết sóng vai mà đứng, nhìn Tù Không Bát đang bao phủ toàn trường.
“Cái quỷ gì thế này?”
Sắc mặt đám tu sĩ đại biến, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, bọn hắn giống như con chuột bị một cái Bát úp vào, muốn né tránh đã không còn kịp nữa rồi.
Đừng nói là các thí sinh tham dự, ngay cả người đang quan chiến bên ngoài cũng trợ mắt há hốc mồm, Kiếp Tâm càng là sắc mặt ngơ ngẩn.
Hiển nhiên không một ai ngờ đến, Lạc Nam vậy mà không theo lẽ thường để ra bài…
“Hắn…hắn muốn một lúc loại bỏ toàn bộ đối thủ?” Thanh Nguyệt Nương lắp ba lắp bắp, sắc mặt tái xanh.
“Thanh Huy…đừng để vi huynh thất vọng a…” Kiếm Phi Vân ánh mắt như băng.
“Cuồng vọng…” Tứ đại Địa Đế âm thầm nhíu mày.
“Tiểu tử này ngày càng hợp khẩu vị của ta…” Côn Lôn Nữ Hoàng trong lòng chậc chậc một tiếng.
Mà lúc này, các vách Tù Không Bát đột nhiên trở nên trong suốt như thủy tinh, đem toàn bộ cảnh tượng bên trong lộ ra trước mắt toàn trường.
Là Lạc Nam cố tình…
Như đã nói, trong lần tuyển chọn Thiếu Chủ này, hắn sẽ không hành sự khiêm tốn.
Trái lại phải lực áp quần hùng, trấn áp toàn cục.
Nếu Tù Không Bát che đậy toàn bộ cảnh tượng, như vậy làm sao thu gặt Điểm Danh Vọng?
Lạc Nam điều khiển Tù Không Bát hóa thành trạng thái trong suốt, để người bên ngoài có thể chứng kiến cảnh tượng diễn ra bên trong, chỉ có điều âm thanh không thể truyền ra mà thôi.
Đương nhiên đối với tu sĩ, chỉ cần nhìn khẩu hình miệng là biết người khác đang nói gì, không cần nghe tiếng.
“Lạc Nam, ngươi quá mức cuồng vọng!”
Thanh Thuy sắc mặt tái xanh, vẻ ôn hòa ngày thường không còn, trái lại lạnh rên nhìn lấy Lạc Nam.
Chỉ có 10 phút là Kết Giới sẽ thu hồi, nếu lúc đó cả đám đều bị nhốt trong bát, vậy kết quả là toàn thể đều bị loại.
Lạc Nam đem toàn bộ úp vào trong bát, mà hắn cũng can đảm tiến vào.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ…ở trong lòng của Lạc Nam, có thể hạ gục tất cả bọn hắn trong vòng 10 phút.
Thử hỏi sẽ không cuồng vọng sao?
Cho nên, ngay cả những người vốn không thù không oán với Lạc Nam hiện tại cũng bị hành động của hắn làm cho nổi giận.
Bọn hắn cảm thấy mình bị xem nhẹ, bị sỉ nhục, bị đủ loại…
Quá mức đáng ghét.
“Haha, phu thê hai người chúng ta liên thủ, muốn hạ tất cả các ngươi quả thật không cần đến 10 phút, cũng chẳng cần ném các ngươi ra ngoài kết giới làm gì cho phiền phức!” Lạc Nam nhàn nhạt cười.
“Tiểu súc sinh! Đi chết!”
Một thân ảnh màu tím xé không mà đến, bàn tay hóa thành Cự Trảo của Giao, sắt bén kiên cố, hung hăng chụp vào đầu Lạc Nam.
Có người không nhịn được tiên hạ thủ vi cường…
Chính là tên thiên tài của Tử Giao Tộc.
Không cần Lạc Nam ra tay, Độc Cô Ngạo Tuyết đã chậm rãi bước lên một bước, bàn tay đặt lên chui Trúc Kiếm.
KENG!
Một tiếng Kiếm ngâm vang vọng Tù Không Bát, Kiếm Vực được ngưng thực đến cực điểm trảm phá mà ra, diệt tuyệt tất cả sinh cơ nằm trên đường đi của nó.
Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật!
Kiếm Đế, Kiếm Phi Vân các loại Kiếm Tu đồng tử co rụt lại…
Song Kiếm trên lưng Kiếm Nhai kịch chấn…
PHỐC!
Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, thanh niên thiên tài Tử Giao Tộc hóa thành hai nửa, như một cây mía bị rọc từ trên xuống dưới, máu tươi nhuộm đỏ một vùng trời.
Trước khi chết, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn lấy Lạc Nam hai người, bên trong mang theo khiếp sợ, hối hận, oán độc các loại cảm xúc phức tạp.
Nhưng chắc chắn một điều, kẻ này chết không nhắm mắt…
Kiếm trở về vỏ, bảy phần mười đã được rút ra…
“AAAAAAAAA, cầu nam nữ…ta muốn giết các ngươi!” Bên ngoài chiến trường, nam tử trung niên tay cầm Đại Đao nhìn thấy thiếu chủ nhà mình bị vô tình trảm giết, như phát rồ ngửa đầu lên trời gầm thét.
Hắn mang theo Đại Đao, đột ngột lao vọt mà vào, lý trí gần như bị phẫn nộ chiếm cứ.
“Chết!” Côn Lôn Nữ Hoàng nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Thanh âm như bình định càn khôn, kim khẩu ngọc ngôn, một lời như hóa thành vô tận sát khí.
PHỐC!
Nam tử trung niên đường đường là một Đại Đế, thân xác nổ tung…chỉ có Linh Hồn hoảng sợ bay ra ngoài.
“Nữ Hoàng muốn ngươi chết!” Kiếp Tâm lãnh đạm nói một tiếng, Hắc Ám bao trùm bàn tay, nhẹ nhàng hướng hư không ấn một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!