“Hắc hắc!” Nam tử cao gầy cười tà xấu xa…
“Kể đi chàng, người ta tò mò chết rồi!” Nữ tử hầu rượu hai mắt mê ly, dâng cho nam tử cao gầy làn môi son đỏ.
“Khà khà!” Nam tử cao gầy đắc ý ôm lấy nàng xoa bớp, trong ánh nhìn của toàn trường, lớn tiếng nói:
“Nhị Lang Đế Tử đã đến Tiên Ma Vực, hơn nữa còn muốn tỷ thí với Lạc Nam, nhưng Lạc Nam lại lên tiếng từ chối!”
“Có chuyện đó sao?” Đám người lập tức cả kinh.
Bất kể là Nhị Lang hay Lạc Nam, đều là nhân vật trẻ tuổi có tiềm lực phi phàm, vô số người hận không thể xem bọn hắn chiến một trận.
“Đương nhiên là thật, chuyện này diễn ra ở trước cửa Săn Ma Điện, hôm đó ta tận mắt chứng kiến!” Nam tử cao gầy khẳng định nói.
“Chàng thật lợi hại!” Nữ nhân hầu rượu dùng ánh mắt sùng bái nhìn nam tử cao gầy, lột trái cây bỏ vào miệng hắn.
Nam tử cao gầy càng thêm đắc ý, kỹ càng nói ra:
“Khi đó Nhị Lang Thần và Hoa Thiên Khuyển khí thế hung hăng khóa chặt Lạc Nam, lại bị Lạc Nam dùng Kiếm Vực đơn giản hóa giải!”
“Sau đó Nhị Lang Thần mở miệng tuyên chiến, Lạc Nam chỉ nói một câu!”
“Câu gì?” Vô số người tò mò…
“Ta không rảnh!” Nam tử cao gầy ngạo nghễ nói ra.
“Phốc!” Lạc Nam không nhịn được phun ra một ngụm rượu, ánh mắt trở nên cổ quái, ta nói như vậy sao?
Mà lúc này, toàn trường vô số người hít một ngụm lãnh khí…
“Lạc Nam quá cuồng vọng!”
Đám người lắc đầu nói ra, phải biết Nhị Lang Đế Tử có thân phận cao quý kinh người, Lạc Nam chỉ là thiên tài mới nổi, từ chối khiêu chiến thì cũng thôi, lại còn phát ngôn ra lời như vậy.
“Hừ, ta nghĩ hắn sợ Nhị Lang nên tìm cách lẫn tránh!” Có người thần tượng Nhị Lang Thần, lên tiếng nói.
“Ta cũng nghĩ như vậy!” Nam tử cao gầy rung giọng nói:
“Nhị Lang đã là Thiên Tôn, mà Lạc Nam dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là Địa Vương mà thôi, chênh lệch quá lớn!”
“Cái gì? Nhị Lang Thiên Tôn rồi?” Toàn trường chấn động.
“Không sai, trước đây khi còn là Thiên Vương, Nhị Lang đã không vội vàng đột phá, trái lại cố gắng tích xúc và rèn luyện Vương Lực đến mức cao nhất!” Một lão già có kiến thức kinh dị nói ra:
“Hiện tại là Thiên Tôn, chắc chắn hắn cũng sẽ dừng ở cảnh giới này trong thời gian dài, rèn luyện Tôn Lực để căn cơ vũng chắc!”
“Nhị Lang thật lợi hại, Lạc Nam sợ hắn cũng phải!” Đám đông cảm thán không thôi.
“Chẳng phải Lạc Nam ngay cả Đại Đế cũng không sợ sao? vì sao sợ Nhị Lang?” Một người tò mò hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì?” Có người giận dữ mắng: “Nhị Lang khi là Vương đã có thể chiến Đế, hiện tại hắn đã là Thiên Tôn, chỉ sợ Đại Đế bình thường cũng không phải đối thủ!”
“Nhân vật trong top 10 Thiếu Đế Bảng, chính là khủng bố như vậy đấy!”\
…
Tiếng bàn luận diễn ra không ngớt, ngoại trừ thông tin về Nhị Lang và Lạc Nam, vẫn còn rất nhiều thông tin khác được bàn tán khoác lác, ví như có người thành công đột phá Ma Đế, có người phát hiện động phủ của cường giả để lại, có người độ kiếp thất bại mà ảm đạm vẫn lạc.
Nhìn thấy tình cảnh, nghe thấy thanh âm…Lạc Nam tròng mắt híp lại.
Đám nam nhân này, trong lúc nói cười…đã vô tình tiết lộ ra vô vàn thông tin và kiến thức trên khắp Tiên Ma Vực, thậm chí phạm vi còn rộng lớn hơn.
Mà một đám nữ nhân thanh lâu đang hầu hạ bọn hắn chính là chất xúc tác để moi móc thông tin, sau đó tận tình nhớ kỹ…
Trước tình cảnh này, Vạn Hoa Tiên Lâu không cần tồn quá nhiều sức…vẫn có thể đạt được vô số tình báo ở ngàn dặm, vạn dặm…mà người khác phải vất vả điều tra mới có được.
Những nữ nhân cũng được huấn luyện vô cùng cao minh, mặc dù đang ra sức điều tra và moi móc tin tức, nhưng lại biểu hiện giống như vô ý tò mò với bản tính nhiều chuyện của nữ nhân, không hề khiến đám nam nhân khó chịu, trái lại còn khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện kể chuyện mình biết cho các nàng.
Dù sao ở trong mắt bọn hắn, những nữ nhân thanh lâu này biết nhiều một chút cũng chẳng gây nên sóng gió gì…
“Thủy Mặc công tử hào phóng như vậy, tỷ muội bọn thiếp thật ngại quá…” Tiểu Đào thấy Lạc Nam không nói chuyện, làm nũng kéo tay hắn nỉ non:
“Lâu Chủ của chúng ta chỉ xem trọng nam nhân có tài năng và bối cảnh, không biết bối cảnh của công tử có đủ lớn hay không?”
“Haha, lớn!” Lạc Nam cười tự tin.
“Lớn như thế nào? Đế Cấp sao?” Tiểu Thúy ánh mắt sáng quắc, ẩn hiện nỗi chờ mong và hy vọng, khiến người khác không đành lòng lừa dối nàng.
Lạc Nam cười tà, ánh mắt liếc nhìn hai bộ ngực sữa của các nàng, tủm tỉm nói:
“Lớn gấp đôi của các nàng!”
“Lưu manh!” Tiểu Đào khẽ gắt một ngụm.
“Khanh khách, công tử thật thú vị!” Tiểu Thúy cười đến rung rẩy cả người.
Trong bầu không khí náo nhiệt của toàn trường, một thanh âm thánh thót bất chợt vang lên, truyền thẳng vào tai của tất cả những người đang có mặt:
“Lâu Chủ đến…”
Tĩnh…
Toàn trường đột nhiên trở nên tĩnh lặng…
Chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề pha lẫn cuồng nhiệt và chờ mong của nam nhân…
Toàn bộ ánh đèn dập tắt…
Giữa trung tâm Vạn Hoa Tiên Lâu, nơi sân khấu treo cao, ánh trăng như tụ hội từ thiên không chiếu rọi mà xuống…
Theo bóng trăng, một bóng lưng vũ mị tuyệt luân, thướt thay bay bổng hạ mình rơi xuống…
Chỉ với một bóng lưng ngọc ngà, đã khiến vô số nữ nhân đang có mặt phải ảm đạm vô quang…
Mái tóc đen tuyền chảy xuống như thác qua vai gầy, thân thể thon thả mảnh mai, đường cong quyến rũ khó cưỡng, ngực nở mông vểnh cao…vòng eo uyển chuyển như rắn nước…
Tiêu Nguyệt Nương mang khăn mỏng che mặt, loáng thoáng có thể nhìn thấy sống mũi cao đầy tinh tế, bờ môi đỏ mộng chúm chím như mật đào, một đôi mắt thanh cao lộ ra, mi cong run động, chân mày như ẩn như hiện nét u sầu, khiến người thấy mà yêu…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!