“Khặc khặc khặc khặc, chính xác!” Lão già cười dữ dằn:
“Bất quá hai tên tiểu bối như các ngươi cũng dám nói giết lão phu? Mau cam tâm tình nguyện làm sủng vật và lương thực của ta đi!”
“Cường giả vì sao phải cần lương thực?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhún vai: “Từ lúc tiến vào Ảo Cảnh này, ta cảm giác lực lượng cơ thể của mình đang bị rút đi một cách lặng lẽ, bên trong này cũng chẳng có tiên khí hay ma khí tồn tại…”
“Để ta đoán xem, lão già ngươi trước đây chắc là một Ma Đế, bất quá lúc này tu vi cũng bị thụt lùi nghiêm trọng, thậm chí còn dưới cả Chân Ma!” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc, cười gằn nhìn lấy lão già.
Hồn Mỹ Hoa nghe vậy mới giật mình, cẩn thận kiểm tra tình huống cơ thể, rất nhanh nàng phát hiện lời Lạc Nam hoàn toàn đúng.
Ảo Cảnh này chẳng những giam cầm người tiến vào, còn lặng lẽ rút đi lực lượng trong cơ thể, tác động đến tinh thần của người bên trong.
Nếu bị nhốt một thời gian ngắn thì không sao, nhưng ở trong này vô số năm như lão già kia, tu vi chắc chắn tuột giảm nghiêm trọng, tính cách cũng trở nên vặn vẹo biến thái.
Cũng vì nguyên nhân này mà lão già mới ăn thịt của Tu sĩ tiến vào để bổ sung năng lượng, kéo dài tuổi thọ…cướp đoạt tài nguyên tu luyện của bọn hắn, bắt một đám nữ nhân nuôi như sủng vật để thỏa mãn nội tâm vặn vẹo của mình.
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi rất không tồi” Lão già liếm liếm môi, nhếch miệng cười khả ố:
“Nhưng ngươi tại sao không thắc mắc rằng lão phu tu vi mặc dù bị thụt lùi, nhưng vẫn có thể bắt giữ Tiên Tôn như bắt chó?”
“Ngươi đã từng là Ma Đế, mặc dù bị giam cầm nhưng thủ đoạn trên người hẳn là không ít, dựa vào thủ đoạn của Ma Đế muốn bắt một đám Tiên Tôn vô cùng dễ dàng!” Lạc Nam bình thản đáp.
“Khặc khặc, vô cùng thông minh!” Lão già vỗ tay tán dương, lại từ trong ngực lấy ra một hình nhân bằng gỗ nhỏ xíu, cười tủm tỉm nhìn lấy Lạc Nam với Mỹ Hồn Hoa.
Sau đó hắn phất tay đem hình nhân bằng gỗ ném lên cao…
ẦM ẦM ẦM…
Hình nhân nhanh chóng biến lớn, hóa thành một tôn người gỗ tay cầm Côn gỗ, khí thế nặng nề đến cực điểm, đem cả một vùng sơn mạch chấn động…
“Đây là…Khôi Lỗi có lực lượng thể tu sánh ngang Thể Đế Sơ Kỳ!” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại.
Sắc mặt Mỹ Hồn Hoa với Tiểu Tinh cũng trở nên ngưng trọng, kiêng kỵ nhìn lão già kia.
Không hổ đã từng Ma Đế, chỉ riêng một cổ Khôi Lỗi sánh ngang Thể Đế này, ở trong Loạn Cổ Chiến Trường thời điểm hiện tại hắn chính là vô địch.
“Kiến thức và tầm mắt không tệ!” Lão già cười xấu xa nói: “Năm xưa tùy tiện tạo chơi, không ngờ có một ngày nó lại trở thành vật giữ mạng của lão phu!”
Lão già lời nói tràn ngập cảm thán…
Hắn từng là Ma Đế, trên người Đế Cấp Pháp Bảo vẫn là còn, đáng tiếc thực lực suy giảm không có khả năng sử dụng.
Mà cổ Khôi Lỗi Đế Giả kia là vật hắn ngày xưa chưa từng xem trọng, lại trở thành thứ để hắn tung hoành trong Ảo Cảnh này.
Ba ngàn năm qua không ít thiên tài Tiên Tôn tiến vào, đều ngã xuống trong tay Khôi Lỗi Đế Giả, nam trở thành lương thực, nữ trở thành vật nuôi…không có ngoại lệ.
Đứng trước lực lượng thân thể của Đế, Tiên Tôn không chịu nổi một kích.
Một cổ Khôi Lỗi Đế Giả có thể trong cùng lúc diệt sát vài chục Tiên Tôn.
“Đó là thủ đoạn ngươi dựa vào?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lão già hỏi.
Lão già thấy Lạc Nam mấy người sắc mặt bình tĩnh, trong lòng có dự cảm không tốt, bất quá vẫn cười lạnh lẽo:
“Cứ phô trương thanh thế đi, đến khi bị nó nghiền thành thịt nát cũng không còn cơ hội hối hận nữa rồi!”
Lạc Nam bật cười, nói thật một cổ Khôi Lỗi Thể Đế Sơ Kỳ quả thật quý hiếm và mạnh mẽ, ngay cả khi dùng đến Bá Lực thì Lạc Nam cũng không tự tin có thể phát được phòng ngự của nó.
Chỉ bất quá, lão già này dựa vào một cổ Khôi Lỗi mà muốn giương oai trước mặt hắn, thật là ếch ngồi đáy giếng.
Trong ánh mắt âm trầm của lão già và tò mò của Hồn Mỹ Hoa, Lạc Nam trong tay bất chợt xuất hiện một tấm kính trong suốt không có hình dạng nhất định.
Không phải Chiếu Ảnh Kính, mà là Phỏng Thiên Kính.
Sau khi rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo, Làng Nhất Thế lại có được Tụ Linh Gia Tốc Trận, Phỏng Thiên Kính cũng về tay Lạc Nam, không cần tiếp tục hóa thành Gia Tốc Trận nữa.
Lúc này Lạc Nam cười tủm tỉm, đầu tiên là cho Phỏng Thiên Kính mô phỏng toàn bộ Địa Hoàng Ảo Cảnh, ngày sau có dịp sẽ lấy ra sử dụng.
Sau đó, hắn lại đem Phỏng Thiên Kính chiếu vào Khôi Lỗi Đế Giả của lão già, cười tà nói:
“Khôi Lỗi đánh Khôi Lỗi, người đánh người!”
“Không thể!” Lão già sắc mặt đại biến, vội vàng hướng Khôi Lỗi Đế Giả gào thét lên: “Giết chết bọn hắn!”
ĐÙNG!
Khôi Lỗi Đế Giả như tên bắn lao vọt đến, hung hăng hướng Lạc Nam tung ra một quyền.
Đứng trước lực ép của một quyền này, Lạc Nam âm thầm cảm thán, chỉ sợ nếu phải chiến đấu, kích hoạt Bất Hủ Kinh Văn mới trụ nổi.
Bất quá ngay lúc này, Phỏng Thiên Kính ở trước mắt đã hóa thành một tôn Khôi Lỗi Đế Giả giống y đúc, cũng bá đạo lao vọt đến, ngăn cản Khôi Lỗi Đế Giả thay Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM…
Hai tôn Khôi Lỗi đại chiến, thiên địa như sắp sụp đổ…
“Làm sao có thể?” Lão già sắc mặt hãi hùng, không nói không rằng lao người phóng vọt đi, điên cuồng chạy trốn.
Khôi Lỗi Đế Giả chính là thủ đoạn duy nhất để hắn giễu võ dương oai với đám Tiên Tôn, vậy mà hôm nay gặp phải thứ dữ, cái kính kia quá tà môn, biến thành Khôi Lỗi Đế Giả trong thoáng chốc.
“Chạy? chạy được sao?”
Lạc Nam hài hước cười, lão già này chính là chó cậy khôi lỗi mà thôi.
Chặn mất Khôi Lỗi của hắn, một thân tu vi tuột lùi có thể làm nên trò trống gì?
Thân ảnh Tiểu Tinh biến mất, hóa thành một tia Thất Sắc Lôi Kiếp hung hăng đâm đến Lão già.
Lão già sắc mặt dữ tợn, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một thanh Ma Trường Mâu đạt đến Đế Cấp ném lên bầu trời gầm thét quát:
“Tự bạo cho ta!”
Hiển nhiên hắn muốn tự bạo Đế Cấp Pháp Bảo, cá chết lưới rách với Lạc Nam mấy người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!