Nhìn nắm đấm khổng lồ ngày càng phóng to trong tầm mắt, uy thế như có thể nghiền nát cả thiên địa, Đồ Huy đôi chân rung lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ thể nặng nề như thái sơn áp đỉnh…
“Hừ, ta không tin…Đồ Ma Kim Đao Ảnh chính là bất bại dưới Tiên Tôn cảnh!”
Mặc dù bị uy thế của một đấm làm cho chấn kinh, nhưng Đồ Huy dù sao cũng là thiên tài có tố chất tâm lý cực mạnh.
Đã đến bước đường này, không thể không liều…
Đôi tay Đồ Huy cấp tốc kết ấn, Đồ Ma Kim Đao Ảnh theo ý niệm của hắn gào thét mà ra, như trảm rách không gia và thời gian hướng về Đình Manh Manh trảm đến…
Răng rắc…
Đáng tiếc, trước uy lực của một đấm khủng bố kia, đường đường là Vương Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ – Đồ Ma Kim Đao Ảnh giống như một khúc gỗ mục không chịu nổi một kích.
Một đấm hung hăng nghiền ép hư ảnh Đồ Ma Kim Đao Ảnh thành cặn bã, trong ánh mắt trợn tròn như muốn nứt ra của Đồ Huy, nắm đấm vẫn hung hăng lao vọt đến, sau cùng tiếp xúc với toàn thân hắn…
“Làm sao có thể…”
Ý niệm cuối cùng của Đồ Huy trước khi cơ thể như một tấm giẻ rách bị hất văng…
Ở mỗi nơi nắm đấm đi qua, không gian tầng tầng băng liệt, bị nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ…
RỐNG…
Theo một tiếng gầm rống dữ tợn vang vọng không gian, từ kiện chiến giáp trên người Đồ Huy xuất hiện một tôn hư ảnh uy nghiêm oai phong lẫm liệt.
Đó là một con cự thú oai hùng giống như hươu và sư tử kết hợp, toàn thân lại được bao bọc bởi từng lớp vảy kim sắc lộng lẫy cao quý, đang nhe nanh múa vuốt dữ tợn vô cùng.
“Hư ảnh Kim Kỳ Lân?” Có kẻ hiểu biết kinh hô.
Đám người lập tức nhận ra thân phận của con cự thú này, chính là Thần Thú Kim Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Hư ảnh của nó xuất hiện đến từ Kim Vương Huyền Lân Giáp mà Đồ Huy đang mặc trên người, hiển hiên thân là một kiện Vương Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, nó muốn bảo vệ chủ nhân của mình.
Đáng tiếc, xét cho cùng hư ảnh cũng chỉ là hư ảnh…Kim Vương Huyền Lân Giáp được luyện từ một miếng vảy của Kim Kỳ Lân mà không phải thứ gì quá mức ghê gớm.
RỐNG!
Trong tiếng gào thét không cam lòng của mình, hư ảnh Kim Kỳ Lân bị uy thế của một đấm nện thành hư vô, Kim Vương Huyền Lân Giáp quanh người Đồ Huy vỡ vụn…
PHỐC PHỐC PHỐC…
Không còn thứ gì bảo hộ, Đồ Huy ở trên không trung liên tục phun máu, xương cốt toàn thân nát vụn, da thịt bầm dập nhưng vẫn liên tục bị một đấm kia nghiền ép mà đi…
“Hự…”
Rốt cuộc, trong ánh mắt cả kinh của toàn trường, Đồ Huy rên rỉ một tiếng thảm thiết, triệt để mất đi ý thức, lâm vào trong mê mang…
Một đấm khổng lồ vẫn hung hăng bắn vọt ra khỏi phạm vi Võ Đài, toàn bộ Đại Chiến Hạm của Phú gia rung lên lẩy bẩy…
ĐÙNG!
Theo một âm thanh va chạm đinh tai nhứt óc vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, nắm đấm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nghiền ép Đồ Huy hung hăng chạm vào Kim Lung Kết Giới do chính Đồ lão lập ra…
RĂNG RẮC…
Đại Điện trừ Âu Dương Thương Lan và Mộ Sắc Vy, toàn bộ đứng bật người dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cho dù là Lạc Nam, lúc này cũng không ức chế được mồ hôi lạnh chảy ròng…
Bởi vì một đấm khổng lồ kia sau vài thoáng bị ngăn chặn, đã bá đạo đem Kim Lung Kết Giới đục thẳng một cái lổ hỏng dữ tợn, cuối cùng ầm ầm sụp đổ…
Mãi đến lúc này, một đấm phô thiên cái địa như có thể lật đổ cả đất trời kia mới trở nên ảm đạm, Vương Lực ngưng kết trở nên tiêu tán, cuối cùng hóa thành hư vô trong ánh mắt ngơ ngẩn của đám người.
“Thiếu Chủ…”
Âm thanh phẫn nộ của Đồ lão vang lên, thân ảnh già nua của hắn lao vọt lên không trung, ôm lấy cơ thể như giẻ rách của Đồ Huy đang rơi tự do mà xuống.
Vội vàng kiểm tra tình huống cơ thể của Đồ Huy, Đồ lão thở phào nhẹ nhõm phát hiện hắn vẫn còn hơi thở, chỉ là gân cốt toàn thân đã phá toái, thương thế nặng nề không tả nổi.
“Thủ đoạn thật giỏi a!” Đồ lão tròng mắt muốn nứt, hai đồng tử đỏ ngầu trừng xuống thân ảnh nhỏ bé kia.
Toàn trường tĩnh lặng, không một người dám thở mạnh chỉ còn lại tiếng nghiến răng ken két của Đồ Lão…