Đại Vương cấp Thế Lực cũng không khách là bao, có được hai danh ngạch bọn hắn cũng chỉ xuất động hai người có vai trò quan trọng như môn chủ và phó môn chủ, đâu có dẫn đệ tử theo làm gì?
Chỉ có Địa Vương và Thiên Vương cấp thế lực là đỡ hơn một chút, lần lượt là ba và bốn danh ngạch tham gia Đấu Giá Hội, mỗi thế lực hầu hết đều dẫn theo từ một đến hai đệ tử thiên tài để mở mang tầm mắt.
“Ha hả, nếu vậy thì Cự Kình Bang chúng ta bêu xấu trước vậy!”
Một tên nam tử trung niên có tu vi Địa Vương cười hào phóng, nhìn sang tên thanh niên mặc áo lam trẻ tuổi bên cạnh mình phân phó:
“Tiểu Vỹ ngươi lên đài, đừng để Cự Kình Bang chúng ta mất mặt!”
“Không làm sư phụ thất vọng!”
Thanh niên áo lam cung kính chắp tay, tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ ầm ầm lan tỏa, thân ảnh đạp trên sóng nước xuất hiện trên Đài, ngạo nghễ quát:
“Kình Vỹ của Cự Kình Bang hướng các vị thỉnh giáo!”
Chứng kiến tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ của hắn, không ít người âm thầm gật đầu…Kình Vỹ này không hổ danh là đệ tử chân truyền của Bang Chủ Cự Kình Bang, tu vi như vậy đã không kém đệ tử hạch tâm thuộc Thiên Vương Cấp Thế Lực.
“Ha hả, để ta lãnh giáo Kình Vỹ huynh đệ một phen!”
Một âm thanh nam tử trầm thấp truyền đến, có cơn gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh đã hóa thành làn gió xuất hiện trên đài, ung dung nhìn Kình Vỹ, khí thế Ngọc Tiên Hậu Kỳ đồng dạng chẳng kém chút nào.
“Đó là Phong Trần của Phong Vũ Các, nhi tử của Phong Vũ Địa Vương!” Có người nhận ra thân phận của thanh niên vừa lên đài.
Cự Kình Bang và Phong Vũ Các đều là hai cái Địa Vương Cấp Thế Lực nổi danh ở Hải Vực Tinh…
Trong đó Cự Kình Bang có khả năng điều khiển Yêu Thú Cự Kình hoành hải biển cả, mà Phong Vũ Các là thế lực đón lấy gió biển để tu luyện Phong Tiên Lực, hai bên đều có sở trường riêng.
Kình Vỹ cùng Phong Trần lên đài, ánh mắt lại không nhìn thẳng vào nhau, trái lại thỉnh thoảng lại liếc về phía Phú Nhược Linh như công chúa cao quý đang ngồi quan sát.
Hiển nhiên cả hai thanh niên đều âm thầm ngưỡng mộ Phú Nhược Linh, muốn thể hiện trước mặt giai nhân một phen để chứng tỏ bản lĩnh.
Phú Nhược Linh muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực cũng có thực lực…địa vị càng là không cần phải nói, chỉ sợ người ở đây không ai có thể vượt qua nàng, khiến nhiều nam nhân xem là tình nhân trong mộng là điều dễ hiểu.
So với Phú Nhược Linh, Bồng Lai Tiên Đảo từ đầu đến cuối đều che kín mặt, chẳng ai biết xấu đẹp ra sao, đương nhiên ít được nam tử xem trọng.
Huống hồ với quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo, dù các nàng có xinh đẹp thì cũng không ăn được…ngược lại là Phú Nhược Linh, Thiên Địa Hội cũng không có quy tắc hạn chế, chỉ cần đạt được hảo cảm của giai nhân chẳng khác nào một bước lên trời a.
Đối với ánh mắt của hai người, Phú Nhược Linh chỉ thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhìn như thân thiện nhưng lại ẩn chứa một cảm giác xã giao cho có lệ…
“Đánh thì đánh đi, đồng tính sao mà cứ nhìn nhau thế?” Đình Manh Manh nhàm chán nói ra, bất chợt từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một viên Tiên Đan nhét qua cái nón bỏ vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt hội tụ về phía tiểu nha đầu.
Không phải vì lời nói vừa rồi của nàng, mà là vì thứ Đình Manh Manh đang cầm trong tay ăn như ăn kẹo…
“Đó là…Tiên Đan?” Song Kiếm Tiên Vương tròn xoe mắt.
“Cái này…lớn như vậy?” Thủy Không Tiên Vương khóe miệng co quắp.
Một đám người ngửi thấy hương thơm dược liệu vang vọng trong không gian, lại chứng kiến Tiên Đan siêu to khổng lồ trong tay nàng, quả thật một mặt mộng bức.
Ở đây có không ít Tiên Vương, bọn hắn sống vài chục vạn năm cũng chưa từng thấy sẽ có Tiên Đan như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là kẹo của riêng Manh Manh!” Tiểu nha đầu thấy nhiều người quan sát hừ một tiếng, như sợ có người cướp thức ăn của nàng, vội vàng há miệng nhỏ gặm liên tục.
Chỉ sau ba hơi, một viên Tiên Đan Siêu To Khổng Lồ đã vào cái bụng nhỏ nhắn.
“Dưỡng Nhan Đan…vì sao có thể to như vậy?” Phú Nhược Linh ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm Đình Manh Manh.
Thiên Địa Hội sở hữu chín thành tài sản trong thiên hạ, nhưng chưa từng thấy qua Dưỡng Nhan Đan bự như trái cam như lúc này a.
Phú Nhược Linh âm thầm ghi nhớ Đình Manh Manh, âm thầm dặn lòng phải tìm hiểu hơn về loại Tiên Đan to bự quá cỡ kia.
Bởi vì dựa vào khứu giác của một người quản lý cả Thiên Địa Hội Hải Vực Tinh, nàng rõ ràng cảm nhận được dược hiệu đến từ viên Tiên Đan khổng lồ kia chẳng những không bị hao hụt, trái lại dược hiệu còn nhiều gấp mấy lần Dưỡng Nhan Đan thông thường.
Kình Vỹ với Phong Trần nhìn thấy võ đài hai người của mình không một ai chú ý, ngược lại đi xem một tiểu nha đầu nhất thời tối sầm cả mặt.
“Phong Hoa Loạn Vũ!”
Phong Trần trước hết tiêu sái đánh ra, từng loại Phong Tiên Lực nhanh chóng hóa thành cánh hoa sắt bén vũ loạn cuống đến.
“Hừ, Kình Vương Hống!”
Kình Vỹ không cam lòng yếu thế hừ lạnh một tiếng, vô tận Thủy Tiên Lực ở phía sau hình thành một con Cự Kình khổng lồ…
Nó vươn ra cái miệng khổng lồ như chậu máu rống lớn, khí lãng cuồn cuộn mà ra đánh bật từng đóa phong hoa đến từ công kích của Phong Trần.
Hai người chiến đấu hồi lâu bất phân thắng bại, cuối cùng là Phong Trần dựa vào ưu thế Phong Tiên Lực dùng lực đẩy bay Kình Vỹ ra khỏi đài, miễn cưỡng giành thắng lợi.
“Ngu xuẩn!” Phong Trần chễ giễu nhìn Kình Vỹ một chút, ánh mắt ngạo nghễ lại liếc về phía Phú Nhược Linh.
“Cút xuống đài!”
Lại có kẻ lao lên Đài, lần này trực tiếp là thiên tài Hải Yêu Cung, tu vi chưa đến Tiên Vương nhưng vẫn có thể hóa thành nhân lọa do công pháp đặc hữu.
Bất quá mặc dù như vậy, thì bộ dạng bên ngoài của hắn cũng tương đối bất phàm, thân mặc chiến giáp đen kịch, đầu có hai cái sừng trâu, cơ thể vạm vỡ nhìn như ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!