Nàng là một trong bảy người bị Độc Cô Ngạo Tuyết từ chối thu nhận, lúc này canh cánh trong lòng nên muốn hạ thấp danh dự của Bồng Lai Tiên Đảo.
“PHỐC!”
Chỉ là lời vừa nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của đám người, đầu của nữ đệ tử đã lìa khỏi cổ, máu tươi cũng theo đó hóa thành hư vô.
Chết cực kỳ thảm.
Song Kiếm Tiên Vương thu hồi một kiếm vào tay, ánh mắt lạnh lùng âm trầm nói:
“Họa là từ miệng mà ra, lời nói vừa rồi có thể dẫn đến hai tông đại chiến…loại đệ tử ngu xuẩn như thế này các ngươi phải nhìn lấy làm gương!”
“Ực!” Một đám đệ tử mới gia nhập vội vàng hoảng hốt gật đầu như gà mổ thóc, nào còn dám có chút ý khinh nhờn?
Lúc này bọn hắn mới nhớ lại Bồng Lai Tiên Đảo cũng là nhất phương cự phách ở Hải Vực Tinh này, không phải một chút thiên tài mới nổi như bọn hắn có thể dị nghị hay xúc phạm.
Nếu không may phạm phải, chẳng cần đến Bồng Lai Tiên Đảo ra tay, đích thân trưởng bối trong cùng môn phái sẽ tiễn bọn hắn xuống địa ngục.
“Các ngươi cũng nên quản tốt miệng lưỡi của mình!” Hải Sư Yêu Vương cùng Thủy Không Tiên Vương nghiêm túc căn dặn đám đệ tử.
Thực lực của Độc Cô Ngạo Tuyết biểu hiện trong lần giao hữu vừa rồi quá mức kinh khủng, bọn hắn hận không thể lập tức trở về báo với thế lực sau lưng mình, nào dám chủ động trêu chọc Bồng Lai Tiên Đảo?
Kiếm Vực là cổ lực lượng mà ngay cả một Kiếm Tu xuất chúng như tông chủ Đạo Huyền Tông cũng chưa hoàn toàn nắm giữ, đủ thấy mức độ xem trọng của ba đại thế lực đối với Độc Cô Ngạo Tuyết.
…
“Hừ, mấy lão già này vậy mà không nhận ra Manh Manh? Chẳng lẽ ta vô danh tiểu tốt đến vậy sao? Thật là tức chết!” Đình Manh Manh nghe lén đối thoại của Thủy Không Tiên Vương đám người, xém chút nữa tức giận đi tìm bọn hắn tính sổ.
“Năm xưa ngươi chưa nhỏ đến mức độ như hiện tại, bọn hắn không nhận ra là dễ hiểu!” Độc Cô Ngạo Tuyết bình thản vuốt tóc nói.
“Thật là đáng giận, vì sao Manh Manh ngày càng nhỏ…tức chết ta!” Đình Manh Manh trực tiếp ủy khuất khóc rống lên, vùi đầu vào lòng Lạc Nam làm nũng.
Người khác ngày càng lớn hơn và xinh đẹp, nàng lại ngày càng nhỏ đi…quá mức khi dễ người, ông trời không công bằng a.
Nhìn thấy Đình Manh Manh khóc lóc, Lạc Nam ánh mắt hiện lên một tia ôn nhu, bàn tay mềm mại đặt lên lưng tiểu nha đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Trước sự xoa dịu của Lạc Nam, Đinh Manh Manh vậy mà hưởng thụ cực kỳ, chỉ thoáng chốc đã ngủ thiếp đi, sắc mặt an tường, khóe môi còn treo lấy nụ cười ngọt ngào như kẹo.
“Cái này…Lạc Yên ngươi rất có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử nha!” Đạm Đài Uyển kinh ngạc nói ra.
Phải biết bình thường Đình Manh Manh mỗi lần khóc nhè đều rất khó nín, toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo dốc hết thủ đoạn đều không thể vỗ về nàng, vậy mà Lạc Yên chỉ vuốt lưng một chút đã nín khóc lăn ra ngủ rồi?
Độc Cô Ngạo Tuyết trong mắt cũng có một chút kinh ngạc nhìn sang, hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ quặc giống Đạm Đài Uyển.
“Ta cũng không biết…” Lạc Nam gượng cười nói.
Trước đây khi còn nhỏ Tiểu Kỳ Nam mỗi lần khóc nhè đều là hắn vỗ về như vậy, cũng tích lũy được một chút kinh nghiệm trấn an tâm linh trẻ nhỏ.
Không có Đình Manh Manh luyên thuyên, bầu không khí nhất thời trầm lắng xuống, chỉ có Thiên Vô Ảnh hơi chút ghen ghét nhìn Đình Manh Manh cuộn tròn trong lòng Lạc Nam, vị trí đó vốn là của nàng a.
Rốt cuộc, nơi cần đến cũng phải đến…
Tọa lạc giữa hải dương mênh mông vô tận, ba hòn đảo chụm lại cùng nhau như một đóa hoa ba cánh, cảnh tượng trên đảo trong như tiên cảnh…
Không có các kiến trúc rộng lớn bất phàm như trong tưởng tượng, cũng chẳng có uy thế hào hùng một cái Thiên Vương Thế Lực lẽ ra nên sở hữu…
Có chăng chỉ là danh lam thắng cảnh…
Cầu vòng xẹt ngang bầu trời, bãi cát trắng mềm mịn tinh khiết, nước biển trong veo với hàng loạt các quần thể san hô lộng lẫy mỹ lệ dưới lòng đại dương…
Khí hậu mát mẻ ôn hòa, từng bãi đá xanh, từng hàng dừa tươi mát, xen lẫn với các kiến trúc giản dị mộc mạc gần gũi với thiên nhiên, đình đài lầu các xen lẫn rừng hoa thơm, trên đảo có suối trong tươi mát lượn quanh, tiên hạc lượn quanh, bầy hươu uống nước, sóc nhỏ tung tăng, phi cầm tẩu thú, cảnh tượng chẳng khác nào chốn Bồng Lai.
“Không hổ danh Bồng Lai Tiên Cảnh!” Địa Ngọc Huyền nhịn không được ngẩng ngơ, ánh mắt có chút phiêu hốt.
Địa Tiên Môn cũng là môn phái lựa chọn gần gũi với tự nhiên như đại địa, nhưng nếu so với thắng cảnh chốn Bồng Lai, thật sự quá mức khô khan.
Tu sĩ càng tu luyện lên cao càng muốn thân thể hòa nhập cùng thiên địa, gần gũi với tự nhiên, cảm nhận thuộc tính Tiên Khí trong trời đất từ đó có thể thăng hoa…Bồng Lai Tiên Đảo hiểu được đạo lý này nên mới có hoàn cảnh thế lực như chốn đào nguyên thơ mộng đến thế.
“Tiên Khí thật nồng đậm!” Lạc Nam hít sâu một hơi thở, thoải mái nói ra.
Mặc dù cường độ Tiên Khí ở Hải Vực Tinh đã vượt qua Tiểu Tiên Giới vô số lần, nhưng Tiên Khí thuộc phạm vi Bồng Lai Tiên Đảo còn nồng đậm hơn, đã không kém Linh Giới Châu của hắn…
“Nếu có Hy Thần, Liên Nga mấy nàng ở đây…nhất định sẽ rất thích hoàn cảnh Bồng Lai Tiên Đảo!” Lạc Nam trong lòng cảm thán nói.
Bồng Lai Tiên Đảo khá giống với Tinh Linh Đảo, chỉ có điều vượt trội hơn quá nhiều mà thôi.
“Hì hì…”
Ngoài tiếng sóng biển rì rào liên miên không dứt, ẩn giữa đất trời còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh cười đùa vui sướng của nữ nhân, oanh oanh yến yến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!