Đại Đảo Chủ của Bồng Lai Tiên Đảo cũng là một nhân vật tam tu, Tiên, Hồn, Thể…
Chuyện này dù là những nhân vật đỉnh cao nhất ở Hải Vực Tinh cũng không biết, hay nói đúng hơn là chưa đủ tư cách ép Đạo Đảo Chủ xuất sử toàn lực.
Lạc Yên biểu hiện ra ba mặt thiên phú không tồi, thậm chí Hồn Tu còn trội hơn cả Tiên tu và Thể tu, khiến Độc Cô Ngạo Tuyết rốt cuộc bị gợi lên chút hứng thú.
Tuy nhiên thân là một cường giả, Độc Cô Ngạo Tuyết hiểu rõ đạo lý nhiều thì khó thông, Lạc Yên tu luyện ba con đường khác nhau chưa hẳn là chuyện tốt.
Một số người chỉ cần tinh thông một con đường đạt mức đỉnh điểm cũng đủ ngạo thị quần hùng, xưng vương xưng bá rồi.
Nếu Lạc Yên có Đại Đảo Chủ chỉ dạy, tin chắc sẽ đạt thành tựu không tồi trong tương lai, chỉ là Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lại là tiêu ký của Bạch Nguyệt Tộc, khiến Độc Cô Ngạo Tuyết có chút cảm thấy kỳ quái.
“Điều chỉnh Trận Pháp tập trung vào Lạc Yên, bổn Vương muốn xem trực tiếp nàng mọi thời điểm, ngay cả khi không có chiến đấu!”
Đúng lúc này, Song Kiếm Tiên Vương trầm giọng mở miệng.
Ẩn trong không gian, mấy vị Chiến Trận Sư nhẹ nhàng gật đầu tuân mệnh, Trận Pháp đang ghi hình toàn bộ diễn biến trong Chiến Trường sau đó trực tiếp lên Màn Ảnh là do bọn hắn điều khiển.
Lúc này Song Kiếm Tiên Vương đã hạ lệnh, đám Chiến Trận Sư đương nhiên không chút do dự làm theo.
Ở Phi Thuyền của Địa Tiên Môn…Địa Mục thấy Lạc Cầu Bại bị theo dõi mọi lúc mọi nơi, nhất thời bên trong mắt xuất hiện một tia lo lắng nhìn về phía tứ đại Tiên Vương.
“Hy vọng là lão phu lo xa…”
…
Lạc Nam một mồi lửa đem thi thể của Lam Thiên đám người thiêu trụi, sau đó tiếp tục dựa theo chỉ dẫn của Địa Mục di chuyển như bay.
Lúc này hắn đương nhiên không biết mình bị Trận Pháp theo dõi, mọi động tĩnh đều trực tiếp chiếu vào mắt vô số người.
“Kỳ quái, nàng không tiến đến Võ Đài Chung Kết, trái lại đi ra ngoài rìa Chiến Trường làm cái gì?”
Nhìn thấy phương hướng di chuyển của Lạc Yên trong màn ảnh, không ít người xem trực tiếp ngoài Chiến Trường âm thầm cảm thấy nghi hoặc.
Bọn hắn tò mò dõi theo Lạc Yên, ngay cả các cảnh tượng tranh đấu khác trong Bí Cảnh cũng bị bỏ qua.
Ngoại vi Chiến Trường…Lạc Nam nhìn từng bông tuyết trắng xóa từ thiên không rơi xuống mà ánh mắt lóe lên một tia hưng phấn.
Nhiệt độ thấp, cái phôi Băng chưa hoàn chỉnh bên trong Đan Điền của hắn cũng đang rung lên vì hưng phấn, nó cảm giác được có một thứ gì đó đang triệu hoán nó, chỉ cần dung hợp thứ này…nó sẽ không còn là một cái phôi vô dụng nữa, thay vào đó là một tôn Băng Đỉnh hàng thật giá thật, có thể sánh vai với các Đại Đỉnh khác.
Nhìn cái khe thung lũng sâu không thấy đáy nằm sát rìa Chiến Trường, Lạc Nam không chút do dự thả người nhảy xuống…
Năm xưa Địa Mục vì trốn tránh vài tên kẻ thù của Hắc Cực Tiên Tinh truy sát mà phải trốn vào khe sâu này, từ đó mới tìm thấy tung tich của Dị Băng…
“Mau theo sát lấy nàng!” Song Kiếm Tiên Vương trầm giọng nói chuyện.
Đám Chiến Trận Sư gật mạnh đầu, từng luồng từng luồng trận văn có khả năng ghi hình cũng theo sát chạy xuống thung lũng, đem toàn bộ cảnh tượng thu vào đáy mắt.
“Thung lũng này có gì đặc biệt?” Thủy Không Tiên Vương có chút thắc mắc.
Chiến Trường cổ xưa này đã tồn tại vô số năm, mọi ngóc ngách của nó hầu như đều đã được thăm dò, nơi ngoài rìa Chiến Trường là chỗ ít người mò tới nhất, mà đám Tiên Vương cũng đâu rãnh rỗi tìm tòi một cái khe hẹp làm gì?
Không biết qua bao lâu sau…
Theo Lạc Nam huy động Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, toàn bộ thung lũng tăm tối triệt để thắp sáng lên…
Băng giá bao trùm mọi ngõ ngách, trắng muốt như tuyết, lấp lánh trong suốt như pha lê…Lạc Nam có cảm giác mình lạc vào một khối hầm băng nào đó.
Lạnh lẽo đến cực hạn, buốt giá thấu xương, Kim Ô Hư Hỏa gia thân xua tan khí lạnh.
RỐNG…
Một âm thanh gầm thét mang theo phẫn nộ ngập trời như bị khiêu khích và chọc giận vang vọng thiên địa.
RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
“Đóng băng không gian?”
Trong ánh mắt kinh hãi của Lạc Nam, toàn bộ vùng hư không bên cạnh hắn đều bị đóng thành băng, không gian triệt để bị đông cứng lại như một cái ngục giam chật chội và lạnh lẽo đem hắn nhốt vào bên trong.
GÁY…
Kim Ô Hư Hỏa cùng Bát Hoang Hoành Thiên Viêm như bị khiêu khích, chúng nó cũng kiêu ngạo rống lên một tiếng, hơi nóng ầm ầm tỏa ra đem băng giá đông cứng không gian cấp tốc hòa tan.
RỐNG…
Nhìn thấy không gian đóng băng của mình tạo ra bị thiêu đốt, một tồn tại nào đó càng thêm tức giận, mặt đất rạn nứt…rốt cuộc từ trong hang sâu xuất hiện trong tầm mắt của Lạc Nam và vô số người bên ngoài.
Đây là một con quái vật toàn thân do Băng Lực tinh khiết ngưng tụ mà thành, hư vô mờ ảo…nhưng mang theo thần thái không khác nào sinh mệnh thật thụ.
Nó là một con giống như Khủng Long Bạo Chúa, toàn thân khổng lồ với cái đuôi dài để giữ vững cơ thể, cặp chân chẳng khá nào hai thanh cột trụ chống trời với móng vuốt dữ tợn cắm sâu vào lòng đất, thân thể oai hùng dũng mãnh, cái đầu to lớn với hàm răng thủy tinh sắt lẹm, ánh mắt hung tàn…nhìn vào là biết không phải dạng vừa.
Đứng trước thân ảnh này, Lạc Nam nhỏ bé như một con kiến hôi, tuy nhiên sắc mặt hắn cũng tương đối bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!