Vì Gia Tốc Trận sau khi thăng cấp, thời gian trong nó trôi qua gấp 100 lần thế giới thực, nguyên liệu tiêu hao cũng gấp nhiều lần so với trước đây, Lạc Nam đã sắp nghèo rách với nó rồi.
Lượng Tiên Thạch lần này thu được chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hắn sao có thể không hưng phấn? Trong lòng yêu Ngọc Tiên Môn đến chết đi được, không hổ danh là thế lực Ngọc Cấp a.
Tiếp tục thăm dò Nhẫn Trữ Vật. . .
Rất nhanh, Lạc Nam lại nhìn thấy một quyển thư tịch có vẻ xưa cũ, vội vàng lấy ra quan sát. . .
“Đại Địa Chấn - Ngọc Cấp Trung Phẩm Thổ hệ Vũ Kỹ!”
“Thủ bút thật lớn a!” Lạc Nam chậc lưỡi không thôi, một cái thế lực Ngọc Cấp như Ngọc Tiên Môn lại dám lấy ra một môn Ngọc Cấp Vũ Kỹ để tặng cho môn phái khác, quả thật là hào phóng đến cực điểm rồi.
Theo những gì hắn tìm hiểu, khác với Ngọc Tiên Môn tu luyện vài loại Thuộc Tính, thì Địa Tiên Môn chỉ chú trọng duy nhất một loại đó chính là Thổ Hệ. Tu sĩ Địa Tiên Môn bất kể về công pháp, vũ kỹ, thân pháp hay thiên phú. . . đều lấy Thổ hệ thuộc tính làm chủ đạo, hết sức bất phàm.
Ngọc Tiên Môn chuẩn bị một phần Ngọc Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ, hơn nữa còn là Thổ Hệ, quả thật là gãi đúng chỗ ngứa của Địa Tiên Môn a, không hài lòng mới là chuyện lạ.
Ngọc Chấn Lôi đã chuẩn bị cực kỳ cẩn thận, chỉ cần con trai của hắn Ngọc Hải không phải kẻ ngu làm mất lòng tiểu thư Địa Tiên Môn, mối hôn sự lần này chín phần mười sẽ thành công tốt đẹp.
“Ngọc Cấp Trung Phẩm vũ kỹ. . . ta không chê đâu!” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, đem Đại Địa Chấn cất vào trong ngực, lại từ Cửa Hàng May Mắn mua một quyển Vũ Kỹ Cực Cấp Thổ Hệ khác thế chỗ vào.
Cực Cấp đổi ngang Ngọc Cấp, thấy thế nào cũng là có lời a. . .
“Vẫn còn sao?” Lạc Nam có chút kinh ngạc, lại lấy ra một cái Hộp Ngọc nhỏ trong suốt.
Hắn mở ra Hộp Ngọc, nhất thời một khỏa Đan Dược nồng đậm Thổ hệ Thuộc Tính hiện ra, khiến Linh Thổ Đỉnh cũng phải dễ chịu ngâm nga vài tiếng.
“Ngọc Cấp Hạ Phẩm Đan Dược - Thổ Thông Đan, tu sĩ Thổ Hệ ăn vào có thể gia tăng ngộ tính lĩnh ngộ các loại Công Pháp, Vũ Kỹ hay Bí Thuật liên quan đến Thổ Hệ trong thời gian dài. . .” Kim Nhi đánh giá viên đan dược nói.
“Thì ra là thế, chúng nó vốn nên đi đôi với nhau!” Lạc Nam ánh mắt tỏa sáng.
Dựa vào công dụng của Thổ Thông Đan, rõ ràng nó có tác dụng phối hợp để người sử dụng dễ dàng tu luyện môn Vũ Kỹ Ngọc Cấp tên Đại Địa Chấn kia. Ngọc Tiên Môn thật sự chu đáo đến cực điểm, lễ vật cực kỳ dụng tâm, thành ý lên đến mười phần.
Lạc Nam thầm nhủ nếu mình là Địa Tiên Môn, cũng sẽ bị tấm lòng của Ngọc Tiên Môn làm cho cảm động đến rơi lệ a.
“Nhân tiện đang rảnh!” Lạc Nam bất chợt cười ha ha, đem Thổ Thông Đan nuốt vào trong miệng.
Nhất thời chỉ cảm thấy tinh thần minh mẫn hơn gấp mấy lần, Linh Thổ Đỉnh bộc phát ánh sáng chói lọi, rất nhiều suy nghĩ trở nên thông suốt. Lạc Nam nhân cơ hội này, mở ra Đại Địa Chấn bắt đầu lĩnh ngộ, cũng chẳng cần tiến vào Gia Tốc Trận.
Nếu để Ngọc Chấn Lôi và đám cao tầng Ngọc Tiên Môn thấy tình cảnh này, không bị thổ huyết mới là chuyện lạ. Lễ vật mà bọn hắn tốn bao công sức để chuẩn bị, toàn bộ lại bị “Ngọc Hải” thó mất.
Chỉ tiếc trong xe có trận pháp cách ly, chỉ cần Lạc Nam không chủ động ra ngoài, động tĩnh bên trong hai người Ngọc Quán và Ngọc Hư chẳng thể nào biết được.
Sau khi Lạc Nam luyện thành công Đại Địa Chấn bằng khoảng thời gian cực ngắn mà chẳng cần thi triển, năng lượng bên trong Thổ Thông Đan cũng gần cạn kiệt.
Hơi suy nghĩ, Lạc Nam lại lấy ra ba viên Dưỡng Nhan Đan thế vào Nhẫn Trữ Vật. . .
Chúng nữ theo chân Tuế Nguyệt Nữ Đế, mang theo một lượng lớn Dưỡng Nhan Đan, nhưng trong người Lạc Nam vẫn còn không ít, ngày thường không có việc gì đem ra nhai như kẹo, đó cũng là một phần lý do khiến dung mạo của hắn ngày càng đẹp trai.
Hài lòng kiểm nghiệm “lễ vật” mới của mình, Lạc Nam vuốt ve Nhẫn Trữ Vật trong tay.
Gần triệu khối Tiên Thạch Cực Phẩm, một quyển Ngọc Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ, một viên Ngọc Cấp Hạ Phẩm Đan Dược. . . đổi lấy một quyển Cực Cấp Vũ Kỹ, ba viên Dưỡng Nhan Đan.
Lạc Nam cảm thấy mình đã đủ thành ý. . .
Vốn hắn định để trống nhẫn trữ vật đem tặng, bất quá làm như vậy không may Địa Tiên Môn trực tiếp động nộ ra tay, hậu quả khó lường. . .
. . . . .
ẦM ẦM ẦM ẦM. . .
Sau vài ngày ngắn ngủi ngựa không dừng vó, xuyên qua vô tận lãnh thổ. . . rốt cuộc Phong Lôi Mã mang theo Lạc Nam và hai vị Trưởng Lão đặt chân Địa Tiên Môn.
Ngồi trước xe ngựa, Ngọc Quán cùng Ngọc Hư liếc mắt nhìn nhau, Tiên Lực bao phủ âm giọng, vang vọng vòm trời: “Ngọc Tiên Môn đến bái phỏng Địa Tiên Môn!”
Lạc Nam cũng ló đầu nhìn ra. . .
Đập vào tầm mắt của hắn là một vùng thổ địa hoang vu rộng lớn, chỉ có đất và đá khô cằn đến cực điểm, ngay cả một hình dáng nhân loại hay yêu thú cũng chả nhìn thấy. . .
ĐÙNG ĐÙNG. . .
Đúng lúc này, hai âm thanh nổ vang như sấm động bên tai, Lạc Nam trợn tròn mắt nhìn đại địa bên dưới đột ngột tách ra làm hai nửa.
Một thế lực mênh mông vô tận bên dưới lòng đất hiện ra trong tầm mắt, vô số kiến trúc, vô số công trình, thành thị. . . nhà cửa, cung điện, lâu đài. . . tất cả đều được xây dựng dưới lòng đất, mà ngay cả chính bản thân chúng nó, cũng được làm từ đất. . .
Bên trong các kiến trúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số thân ảnh nhân loại sở hữu Thổ Tiên Lực mạnh mẽ, hình thành một thế giới dưới lòng đất.
“Hoan nghênh Ngọc Tiên các vị đạo hữu, không biết đến là vị nào?”
Có tiếng cười to hảo sảng vang lên, một tòa núi cao bất chợt từ lòng đất xuyên thấu mà lên, trên đỉnh núi đứng một lão già thân mặc sam y giản dị đơn sơ, vuốt râu cười hỏi.
GIÁ. . .
Phong Lôi Mã kéo lấy xe ngựa hạ xuống, Ngọc Quán và Ngọc Hư áo quần tung bay, chắp tay cười đáp: “Địa Mục Trưởng Lão vẫn còn phong độ như xưa a, hai người chúng ta Ngọc Quán và Ngọc Hư!”
“Thì ra là Thất lão và Lục Lão, thất kính!” Vị lão già đứng trên đỉnh núi tên Địa Mục khách khí đáp lại, làm động tác mời:
“Các vị Ngọc Tiên Môn đại giá quang lâm, môn chủ không thể đích thân tiếp đón. . . bộ xương già này đành xấu hổ thay mặt vậy!”
“Không dám. . . không dám. . .”
Ngọc Quán với Ngọc Hư vội vàng hoàn lễ, bọn hắn là Trưởng Lão đến thăm, Địa Tiên Môn đương nhiên cử Trưởng Lão ra tiếp, về phần muốn Môn Chủ đích thân ra đón, trừ phi là Ngọc Chấn Lôi tự mình tới.
Đôi bên chẳng qua là khách khí lời qua tiếng lại với nhau mà thôi. . .
“Mấy lão già lắm chuyện, mau mang bổn Thiếu Chủ vào gặp tiểu thư! Xem nàng đẹp đến cỡ nào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!