Về phần Lạc Nam. . . một tiểu nhân vật bốc hơi mà thôi, một đoạn thời gian ngắn sau sẽ chẳng ai nhớ đến hắn.
“Tiểu tử cần quay về bẩm báo Thiếu Chủ, không tiếp tục làm phiền các vị Chấp Sự đại nhân!” Hàn Lĩnh chắp tay, vội vàng rời đi.
Nhìn thấy Hàn Lĩnh không kiêu không ngạo, ngay cả phi hành cũng không làm, ngược lại hành tẩu dưới mặt đất, đám Chấp Sự hài lòng gật gù, tán thán nói: “Tiểu tử này có tiền đồ!”
Ở trong suy nghĩ của bọn hắn, Hàn Lĩnh không phi hành trước mặt mấy người là đang cho bọn hắn sự tôn trọng của trưởng bối, rất đáng khen ngợi.
. . . . . .
Trên đỉnh Ngọc Linh Sơn. . .
Trong Cung điện hoa lệ của Thiếu Chủ, Ngọc Hải hài lòng ngâm mình bên trong nước suối ấm, sắc mặt đắc ý hưởng thụ Huỳnh Thảo ở dưới hầu hạ mình.
“Thoải mái quá. . .”
Chỉ vài giây sau, Ngọc Hải rùng mình một cái…
“Thiếu Chủ thật là lợi hại! chỉ mới phục thị ngươi đã khiến thiếp sướng muốn chết!”
Huỳnh Thảo ra vẻ say mê nói, ở trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ.
Tên Ngọc Hải này nhìn qua thì không tồi, nào ngờ phương diện nam nữ này yếu đến đáng thương hại. Vật giữa hai chân nhỏ bé như ngón tay không nói, thậm chí nàng chỉ vừa đảo quanh đầu lưỡi một chút đã khiến hắn giật giật sau đó bắn tinh. Kinh tởm hơn nữa là, Huỳnh Thảo lại không dám mở miệng chê trách hắn, trái lại còn phải khen ngợi nịnh nọt hết lòng. . .
“Chứ sao? Có thể đi theo bổn Thiếu Chủ chính là phúc phận của nàng!” Ngọc Hải dương dương đắc ý, vươn tay ngắt lấy đầu nhũ của nàng một cái đầy khoái cảm.
Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân bị hắn chơi qua không ít, mỗi người đều là mở miệng khen ngợi nịnh nọt hết lời, khiến Ngọc Hải tự đắc cho rằng phương diện sinh lý của mình rất mạnh, vượt trội hơn phần lớn nam nhân khác. Mà Ngọc Hải lại chưa từng chứng kiến nam nhân khác hành sự, cho nên cũng không biết bản thân mình quá yếu, cứ nghe theo lời nịnh nọt của đám nữ nhân.
Đáng thương cho hắn không biết đây là vì đám nữ nhân nể mặt thân phận Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn mà giả tạo lấy lòng, trong thâm tâm khinh bỉ Ngọc Hải không biết bao nhiêu lần.
Cũng vì nguyên nhân này mà trong quá khứ có không ít nữ nhân chịu đựng không nổi, cuối cùng cắm sừng lên đầu Ngọc Hải khiến hắn mặt mũi ê chề không biết bao nhiêu lần. Cũng vì thế mà dần dần tính cách của Ngọc Hải rất nhạy cảm đối với chuyện nữ nhân cắm sừng, muốn loại bỏ tất cả nam nhân bên cạnh nữ nhân mình nhìn trúng, từ đó dẫn đến Chí Trung bị phế, Lạc Nam bị “ám sát”.
“Thiếu Chủ. . . nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Bên ngoài Cung Điện, có âm thanh hưng phấn pha lẫn kích động của Hàn Lĩnh vang lên.
“Ha hả, làm tốt lắm, ta cứ tưởng tên thổ dân đó mạng cũng cứng như miệng của hắn!” Ngọc Hải khoái trá cười to, một tia đắc ý dâng lên trong lòng.
Ở Ngọc Tiên Môn này, phụ thân hắn chính là ông trời, mà Ngọc Hải hắn chính là ông trời con, tên thổ dân kia đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, chết cũng đáng lắm.
Mà nghe âm thanh này, ánh mắt của Huỳnh Thảo có chút ảm đạm, trong lòng thở dài một hơi bất lực: “Hắn đi rồi sao. . .”
Dù sao nàng cũng từng có thiện cảm với Lạc Nam, nghe qua hắn bị nhân tình của mình cho người ám sát, khó tránh khỏi một chút cảm giác tội lỗi. Có trách thì chỉ trách số phận của hắn và nàng tại Tiên Giới quá mức bé nhỏ, nàng phải ủy thân cho người không thương mà hắn thì chết vì bị cuốn vào trong đó.
Có lẽ. . . Phi Thăng đôi khi là lựa chọn bi kịch nhất của đời người.
“Hừ. . . tiện nhân còn nghĩ đến vong hồn đó! ?” Nhìn thấy một chút ảm đạm của Huỳnh Thảo, cơn ghen trong máu Ngọc Hải nổi lên, hung hăng bấu vào da thịt nhạy cảm của nàng.
“Thiếp xin lỗi. . . thiếp xin lỗi Thiếu Chủ!” Huỳnh Thảo vội vàng hoảng sợ da mặt tái nhợt.
Lạc Nam đã chết, cuộc sống sau này của nàng chỉ dựa vào vui buồn của Ngọc Hải mà thôi.
“Hừ, cút đi. . . để ta tiếp đón thuộc hạ!” Ngọc Hải lạnh lùng quát, Huỳnh Thảo khi hiến dâng cho hắn cũng không còn là trinh nữ, nghe nói nàng có phu quân ở Hạ Giới đã chết rồi, khiến hắn vừa bực bội vừa không thể làm gì, nên chẳng mấy xem trọng nàng cho lắm.
Thái độ mưa nắng thất thường. . .
Huỳnh Thảo rơm rớm nước mắt che thân chạy đi. . .
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ngọc Hải liếm môi cười đắc ý, hắn lại vừa chiến thắng trong công cuộc tranh đoạt mỹ nhân, đối thủ bị chơi chết trong một nốt nhạc, vì thế trong lòng khá là thoải mái.
“Hàn Lĩnh, vào đây!” Mở miệng gọi một tiếng, Ngọc Hải lấy ra rượu và thịt yêu thú thượng hạng đặt bên bờ suối.
Kẽo kẹt. . .
Cánh cửa đẩy ra, Hàn Lĩnh một mặt cẩn thận từ tốn bước vào. . .
Ánh mắt Ngọc Hải híp lại đánh giá, quả nhiên phát hiện trên người Hàn Lĩnh còn ẩn chút sát khí chưa tan, chắc là vì vừa mới giết người trở về, ngoại trừ cái đó ra, mọi thứ đều ổn thỏa.
“Làm không tồi. . . làm không tồi, không uổng công bổn Thiếu Chủ đề bạt ngươi!” Ngọc Hải cười ha ha.
Nghĩ đến cảnh tên kia dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nay đã là oan hồn, Ngọc Hải nâng lên một ly rượu uống cạn.
Hàn Lĩnh lại là lắc đầu: “Một Chân Tiên mà thôi, có gì đáng Thiếu Chủ khen ngợi. . .”
“Ha hả, nói cũng đúng!” Ngọc Hải cười nhạt: “Bất quá cũng vì chỉ là một con kiến hôi Chân Tiên, nên bổn Thiếu Chủ không tiện mất thân mất phận ra tay, phải nhờ đến các ngươi!”
“Dao mổ trâu giết gà!” Hàn Lĩnh phụ hoạ nói.
“Haizz, đám thổ dân ngu xuẩn này, ỷ ở Hạ Giới có thể đứng đầu Phi Thăng nên tự cho là đúng, nữ nhân còn không phải bị ta chơi? Nam nhân còn không phải bị ta giết?” Ngọc Hải ra vẻ thở dài một hơi, đắc ý trong lòng không sao che giấu được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!