“Ba người các ngươi đứng ở nơi này làm gì? Mau cút đi!”
Đúng lúc này, ở bên ngoài động phủ vang lên âm thanh có chút kiêu ngạo của nữ nhân.
“Vâng. . . Huỳnh Thảo tiểu thư, chúng ta lập tức cút!” Ba tên đệ tử vừa gây phiền với Lạc Nam lập tức co chân chạy trốn.
Huỳnh Thảo hiện tại đã có danh là nữ nhân của Thiếu Chủ, có điên mới đắc tội với nàng.
“Lạc Nam sư huynh. . . ngươi ra gặp ta được chứ?” Huỳnh Thảo nhàn nhạt lên tiếng nói.
“Muốn gặp ta thì vào đây đi!” Lạc Nam có chút lười biếng, hắn muốn xem nữ nhân này muốn cái gì.
“Thật xin lỗi. . . ta nếu tiến vào sẽ khiến Thiếu Chủ ghen!” Huỳnh Thảo âm thanh có chút pha lẫn kiêu ngạo.
Lạc Nam cười nhạt, thả người đi ra khỏi động.
Nhìn trên lưng hắn đeo thanh Kiếm gãy sứt mẻ, trong mắt Huỳnh Thảo hiện lên một tia nhẹ nhõm, nàng càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Trước đây muốn tiếp cận Lạc Nam, thứ nhất vì hắn và nàng đều cùng nhau Phi Thăng Tiên Giới, thiên phú của hắn khá tốt, lại đột phá Chân Tiên sớm nhất, diện mạo anh tuấn, có tiền đồ nhất trong đám người.
Huỳnh Thảo muốn rút ngắn quan hệ để nhờ Lạc Nam chỉ kinh nghiệm chuyển hóa Linh Lực thành Tiên Lực, nhân tiện gần gũi với vị thiên tài có tương lai này, đối với nàng chỉ có trăm lợi vô hại.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, ngay cả Huỳnh Thảo cũng không ngờ đến, đường đường là Thiếu Chủ của Ngọc Tiên Môn, Ất Tiên Hậu Kỳ cường giả, Ngọc Hải lại nhìn trúng nàng.
Điều này khiến Huỳnh Thảo nhất thời trong lòng kích động. Đã vài đêm liền, Huỳnh Thảo liên tục so sánh giữa Lạc Nam và Ngọc Hải.
Xét về thiên phú, Lạc Nam có thể trở thành Chân Tiên khi vừa tròn 3000 tuổi là một thiên tài nổi trội, tuy nhiên Huỳnh Thảo lại biết Ngọc Hải lại là Ất Tiên Hậu Kỳ khi tuổi chưa đến 5000, chỉ sợ Lạc Nam đến 5000 tuổi cũng không thể làm được như vậy, quan trọng nhất hắn có sống đến lúc đó không cũng chưa dám đảm bảo.
Xét về chiến lực, một Chân Tiên như Lạc Nam đương nhiên cái rắm cũng không bằng Ngọc Hải.
Xét về gia thế, Lạc Nam cũng như nàng, không chỗ dựa, không người thân. . . còn Ngọc Hải lại có phụ thân là Ngọc Tiên Môn Chủ - Ngọc Tiên Viên Mãn cường giả, sau lưng còn có cả Ngọc Tiên Môn chống lưng, địa vị cao quý nhất trong hàng ngũ nam tử Lam Cực Tiên Tinh.
Xét về tất cả phương diện, Lạc Nam đa phần thua về mọi mặt, hắn chỉ có đẹp trai hơn Ngọc Hải mà thôi, tuy nhiên diện mạo của Ngọc Hải cũng không tệ, chẳng qua là kém Lạc Nam một vài bậc. Theo như Huỳnh Thảo nghĩ, diện mạo ở Tiên Giới này cũng không mài ra ăn được. Quan trọng nhất là, Ngọc Hải biểu lộ thích nàng một cách nồng nhiệt còn Lạc Nam lại luôn lạnh nhạt với nàng.
Nghĩ thông tất cả, Huỳnh Thảo chấp nhận sự theo đuổi của Ngọc Hải, trở thành nữ nhân của Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn.
Những ngày vừa qua, ngay cả Chấp Sự gặp nàng cũng khách khí ba phần, đám nữ đệ tử càng là ngưỡng mộ Huỳnh Thảo không thôi, khiến lòng dạ nữ nhân cực kỳ thích chí. Lúc này chứng kiến Lạc Nam tiếp tục chẳng có tiền đồ, trên lưng vẫn còn đeo thanh Kiếm gãy xấu xí, Huỳnh Thảo càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn.
Lạc Nam nhìn sắc mặt Huỳnh Thảo biến ảo liên hồi, trong lòng đoán ra đại khái suy nghĩ của nữ nhân này, chỉ cảm thấy âm thầm buồn cười.
Hắn từ bao giờ trở thành một trong hai lựa chọn của nàng rồi hả?
“Không tồi! đã đột phá Chân Tiên!” Lạc Nam gật gù lên tiếng phá vỡ ảo tưởng của nữ nhân này.
Hắn có thể nhìn ra Huỳnh Thảo vừa đột phá Chân Tiên Cảnh.
“Là Thiếu Chủ tặng ta không ít Tiên Thạch, lại cử Trưởng Lão chỉ dạy ta tu luyện nên mới tiến triển nhanh như thế!” Huỳnh Thảo ngẩng cao đầu, đắc ý nói ra.
Lạc Nam gật gù, tên Thiếu Chủ này xem ra cũng có chút thủ đoạn tán gái, hắn nói tiếp:
“Còn gì nữa không?”
“Ta chỉ muốn nhắc Lạc Nam sư huynh một câu. . . Thiếu Chủ có tính hay ghen, ta không ngăn được hắn, ta khuyên ngươi nên chủ động rời khỏi Ngọc Tiên Môn để tránh khỏi tầm mắt của Thiếu Chủ!” Huỳnh Thảo bình thản nói ra.
“Phốc!” Lạc Nam bật cười: “Ghen? Hắn ghen cái rắm a, ta ngay cả sợi lông của ngươi cũng chẳng thèm động vào, ghen cái chó gì? Tinh trùng thượng não sao?”
“Không được vô lễ!” Huỳnh Thảo biến sắc cảnh cáo: “Ta niệm tình chúng ta xuất thân giống nhau nên khuyên ngươi, đừng để Thiếu Chủ nghe được những lời như vậy!”
Lạc Nam thản nhiên nhún nhún vai, ánh mắt như vô tình liếc về một hướng khác cười nói: “Tính cách của ta vốn là như thế, thà chết cũng không sờn, đặc biệt là đối với những kẻ tự cho là đúng. . . thế thôi!”
“Giỏi! Thật giỏi!”
Đúng lúc này, có âm thanh vang vọng không gian, một giọng nói bình thản cười khẽ vang lên:
“Ta hy vọng mạng ngươi cũng cứng giống như miệng của ngươi, đừng khiến ta thất vọng!”
“Thiếu Chủ!” Huỳnh Thảo nũng nịu giậm chân, nàng không nghĩ đến Thiếu Chủ sẽ nghe mình và Lạc Nam nói chuyện.
Mà Lạc Nam cũng là cười nhạt, kẻ này rốt cuộc cũng lên tiếng, xem ra đón chờ hắn sắp tới là những chuỗi ngày phiền phức rồi.
“Huỳnh Thảo trở về đi! Ta muốn xem thử, một thổ dân vừa Phi Thăng không lâu có thủ đoạn gì! Hy vọng đừng bị chơi chết quá sớm, như vậy mất vui!” Âm thanh của Ngọc Hải vẫn từ xa truyền tới, chân thân không hề xuất hiện. . .
Như đã nói, với thân phận và địa vị của hắn không cần đích thân làm thịt Lạc Nam, chỉ với biểu lộ ngày hôm nay đã có vô số thành viên Ngọc Tiên Môn muốn lấy lòng hắn mà ra tay.
Về phần các cao tầng của Ngọc Tiên Môn chỉ xem đây như một trò chơi nhỏ của Thiếu Chủ, đương nhiên chẳng thèm để tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!