Bàn tay hắn điên cuồng bứt lấy lá cây Bất Tử Thụ, nhét vào trong miệng của mình nhai nhồm nhoàm, ánh mắt ngày càng đỏ ngầu, vô tận năng lượng truyền vào bên trong cơ thể.
Chỉ bất quá năng lượng tưởng chừng dồi giàu này của Bất Tử Thụ chỉ giúp cơ thể Lạc Nam càng thêm sung mãn, không một chút tác động nên đến dục hỏa kinh khủng đang tác oai tác oái kia.
Cảm giác lý trí của mình sắp mất đi tỉnh táo, Lạc Nam vô lực quỳ một chân bên cạnh Bất Tử Thụ, nghiến răng ken két nói:
“Nguyệt Ánh, mau thi triển Linh Hồn Thanh Tẩy!”
Chứng kiến bộ dạng thống khổ vô cùng của nam nhân nhưng vẫn không muốn cưỡng đoạt nữ nhân của chính mình, ba nữ nhân một trong hai ngoài cảm động bật khóc.
“Phu quân, thứ cho Nguyệt Ánh ít kỷ một lần…nếu chàng tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ bạo thể mà chết mất!”
Hồn Nguyệt Ánh linh hồn rung lên, đây là lần đầu tiên nàng trái lời hắn…cũng sẽ là lần cuối cùng.
Vô tận Long Lực ngưng tụ vào lòng bàn tay, Lạc Nam hướng lên đỉnh đầu mình vồ xuống…
Hắn muốn đem chính bản thân đánh cho hôn mê bất tỉnh, để không làm ra chuyện thương tổn đến nữ nhân của mình, mặc kệ bản thân sống chết.
Chỉ là…
Hai bàn tay mềm mại đã nắm lấy cánh tay hắn, không cho nhấc lên dù chỉ một chút.
Tô Nhan cùng Á Hy Thần hai mắt đẫm lệ hòa quyện cùng vô tận hạnh phúc nhìn lấy nam nhân đang thống khổ, lý trí của hắn hiện tại làm sao có thể phát huy được công kích mạnh mẽ như lúc tỉnh táo?
Hương thơm của hai nữ vừa tiếp cận, bàn tay hắn đã rủ xuống rồi…
“Phu quân…chàng tội gì làm khổ mình? Bọn thiếp cam tâm tình nguyện!” Tô Nhan yêu thương không dứt đặt đôi môi đỏ mộng hôn lên trán hắn, Tiên Lực toàn thân chấn động, cung trang màu trắng nát bấy.
Một cổ ngọc thể hoàn mỹ đến cực hạn hiện hữu giữa không gian.
“Ưm…Chàng đừng nhẫn nhịn, có thiếp ở đây rồi!” Tô Nhan dịu dàng vòng tay ôm lấy eo nam nhân, như muốn dung nạp bản thân vào cơ thể hắn.
Lạc Nam thở hổn hển, nâng lên cái cằm trơn bóng của nàng, thô bạo hôn xuống đôi môi anh đào thơm ngát.
Đây không phải là lần duy nhất hai người hôn nhau, thậm chí hắn và nàng hôn qua rất nhiều lần, nhưng lần hôn này tạo cho Tô Nhan một cảm giác vô cùng khác biệt.
Cảm động không chỉ có Tô Nhan, Á Hy Thần cũng không ngoại lệ…
Nàng cưỡng ép một chút thẹn thùng vào trong lòng, nhìn thấy nam nhân có dấu hiệu như muốn nổ, lo lắng vô cùng nhẹ nhàng cắn môi, sau đó thở nhẹ một tiếng:
“Thôi, dù sao sớm muộn cũng cho hắn, sớm hơn một chút cũng được!”
Ý niệm vừa động, y phục trên thân Á Hy Thần biến mất…
Trong khoảnh khắc đó, thời gian và không gian như đọng lại trước tuyệt tác của tạo hóa này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!