“Sắp tới, nàng có dự định gì không?” Lạc Nam có chút lo lắng nói, biểu hiện của Thủy Tích Quân hiện tại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ như một sự bình yên trước cơn bão lớn vậy.
Mặc dù nhiệm vụ đã mất hiệu lực, nhưng Lạc Nam không có ý định từ bỏ Thủy Tích Quân.
Thủy Tích Quân nhàn nhạt liếc sang nhìn hắn, trong ánh mắt khó hiểu của Lạc Nam, nàng bất chợt kiễng chân, một đôi tay trắng nõn mềm mại ôm siết lấy cổ hắn, môi thơm mát lạnh pha lẫn vị máu hôn vào môi hắn.
Lạc Nam ánh mắt trợn tròn, nhất thời vậy mà không kịp phản ứng trước động tác của nàng.
Thủy Tích Quân trúc trắc nhưng đầy cuồng nhiệt hôn lấy môi hắn, đầu lưỡi dịu ngọt như tiểu xà tiến ra cạy lấy miệng nam nhân tiến vào, chủ động dâng hiến hương tân ngọc dịch trong miệng của mình cho hắn hút lấy. Như cảm thấy chưa đủ, nàng bắt lấy một bàn tay hắn…đặt nó lên gò bồng đảo mềm mại như bông của mình.
Lạc Nam sau thời gian đầu bất ngờ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh…hắn không có tâm trạng thưởng thức nụ hôn đầu ngọt lịm của Thủy Tích Quân, cũng không có hứng thú cảm nhận xúc cảm mềm mại từ ngực nàng. Bởi vì ánh mắt của Thủy Tích Quân khi nhìn hắn lúc này không hề có một tia tình cảm, có chăng chỉ là một sự đánh đổi nào đó…mà tại nơi lồng ngực nàng, trái tim kia cũng không đập thình thịch như những nữ nhân của hắn.
Nàng làm vậy là có mục đích…
Lạc Nam nâng lên đôi tay đặt lên vai nàng, đem Thủy Tích Quân đẩy mạnh ra, môi rời khỏi môi để lại một sợi chỉ trong suốt ướt át nhưng cả hai người đều không có tâm trạng tận hưởng nó.
“Tại sao?” Lạc Nam nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo của nàng, nơi đã bắt đầu xuất hiện từng tia hận ý.
“Ta thuộc về ngươi!” Thủy Tích Quân hít thở nặng nề, nghiêm túc nói từng chữ:” Ta sẽ thuộc về ngươi, thân thể này mặc ngươi chơi đùa, mặc ngươi tận hưởng chỉ cần giúp ta có được sức mạnh đồ sát đám súc sinh Tiên Giới, đồ sát toàn bộ nơi ở của chúng!”
“Nàng muốn dùng thân thể cùng ta giao dịch? Nàng nghĩ ta ham muốn vẻ đẹp của nàng?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày, hắn có thể thông cảm nỗi khổ mất đi tông môn của Thủy Tích Quân, nhưng không tán đồng nàng lấy quan hệ giữa hai người ra làm một cuộc mua bán.
“Không phải sao? Nếu không ham muốn ta, ngươi vì sao đối xử tốt với ta đến như vậy? Vô duyên vô cớ dùng vật phẩm quý giá trị thương cho ta, sẵn sàng xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm…” Thủy Tích Quân thẳng thắn nhìn lại hắn, âm thanh nhàn nhạt hỏi.
Lạc Nam lúc này lại gật đầu, không phủ nhận nói:” Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu…ta đối với nàng quả thật có ham muốn, nhưng thứ ta càng muốn có được chính là trái tim và tình cảm của nàng!”
Tròng mắt Thủy Tích Quân có chút co lại, một cảm giác gì đó nhoi nhói nơi lồng ngực, bất quá ngoài mặt vẫn không chút cảm xúc mở miệng:” Ngươi biết ta không thể cho ngươi những thứ đó, cảm xúc của ta từ lâu đã không còn…!”
“Không!” Lạc Nam lại là phủ định:” Cảm xúc của con người thiêng liêng và trân quý đến nhường nào, một bộ công pháp của Thủy Thiên Tông các nàng có thể cắt đứt được sao? Chẳng qua chúng nó tạm thời bị quên lãng mà thôi, một ngày nào đó rồi sẽ lại thức tỉnh!”
“Haha!” Thủy Tích Quân như nghe được chuyện cười, thản nhiên nhìn hắn:” Ngươi nói cứ như ngươi hiểu rõ về công pháp Thủy Thiên Tông chúng ta lắm vậy? Mặc dù ngươi ngay cả nó là gì cũng chưa gặp qua!”
“Ta quả thật chưa từng gặp qua, cũng không muốn nhận biết nó, bất quá…” Lạc Nam dịu dàng lau đi từng hạt nước lấp lánh tại khóe mắt nàng, hắn cười nhạt:
“Những giọt nước mắt mỹ lệ này…là minh chứng cho lời nói của ta là đúng!”
Thủy Tích Quân toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn hắn…
Phải…nếu nàng đã triệt để mất đi thất tình lục dục, triệt để mất đi cảm xúc, vậy cảm giác đau thấu tim gan khi Thủy Thiên Tông bị diệt từ đâu ra? Những giọt nước mắt chảy dài trong vô thức này từ đâu ra? Một người nếu thật sự mất đi cảm xúc, sẽ tồn tại những điều ấy sao?
Lạc Nam nhìn biểu hiện phức tạp trên mặt nàng, trong nội tâm hắn đối với công pháp của Thủy Thiên Tông rất xem thường, một cái thế lực Cửu Cấp có thể ra công pháp gì tốt? Cùng lắm là Linh Cấp Cực Phẩm mà thôi…trong khi đó hắn tiếp xúc đến tận hàng Đế Cấp, siêu việt Đế Cấp rồi. Cùng lắm phế bỏ công pháp của Thủy Tích Quân, tìm mua hàng cao cấp hơn cho nàng tu luyện là được.
Bất quá những ý nghĩ này Lạc Nam đương nhiên sẽ không ngu ngốc nói ra, lúc này chuyển đề tài bắt chuyện:
“Nàng cũng biết…dù nàng không đánh đổi cơ thể, ta vẫn sẽ diệt tận hang ổ của bọn chúng!”
“Ta biết…nhưng ta không muốn nợ ngươi! Thứ có thể trả ơn ngươi chỉ là thân thể này của ta mà thôi!” Thủy Tích Quân bình tĩnh nói, không hiểu vì sao khi trò chuyện cùng hắn, cảm giác đau đớn do mất đi tông môn trong nàng có dấu hiệu dịu xuống.
“Nếu cảm thấy nợ, cứ theo pha trà rót nước cho ta là được! Khi nào ta thấy hết nợ sẽ trả tự do cho nàng!” Lạc Nam ánh mắt chớp chớp, nhếch miệng nói.
“Không thành vấn đề!” Thủy Tích Quân không do dự đồng ý, nàng hiện tại đã không nơi nương tựa…theo làm nha hoàn cho hắn cũng tốt, dù sao quả thật nàng nợ nam nhân này quá nhiều, dù sau cùng có thể trả thù cũng phải đem nợ nần trả hết.
Lạc Nam thở dài một hơi, xem ra mục tiêu sống hiện tại của Thủy Tích Quân là trả thù Dạ Lang Tiên Tinh rồi, mình có trách nhiệm gia tăng mục tiêu và khát vọng sống cho nàng. Bằng không chỉ sợ một khi mục tiêu hoàn thành, Thủy Tích Quân sẽ tìm đến cái chết.
Một người trên đời, nếu không có mục tiêu và khát vọng sống…còn gì đáng sống nữa?
“Chúng ta trở về!” Lạc Nam phất lấy ống tay áo, đem không gian trước mặt xé rách.
“Vâng, thiếu gia!” Thủy Tích Quân bình tĩnh hành lễ, bắt đầu đảm nhiệm vai trò nha hoàn, theo sau lưng hắn không rời một bước.
Lạc Nam thấy vậy nhức cả trứng, cô nàng này nhập vai cũng quá nhanh đi? Bất quá hắn cũng không ngu gì từ chối, trái lại trong lòng có chút đắc ý. Thủy Thiên Tông Chủ Thủy Tích Quân làm thiếp thân nha hoàn, đãi ngộ này dù là bất kỳ ai cũng không đạt được ngoài hắn.
…
Hai người về đến Bình An Thành.
Bên trên bầu trời. . .
ĐÙNG…
Cự Mỹ Anh hưng phấn tay cầm Cự Linh Thuẫn màu đen kịt, nặng như sơn nhạc hướng đỉnh đầu một tên thanh niên nện mạnh xuống…
Thanh niên sắc mặt lạnh lẽo, hắn vốn mới vừa hạ xuống Thí Luyện Chi Địa không lâu, rơi vào cái Bình An Thành này, nhìn thấy nhân số đông đảo cho rằng bản thân phát tài, muốn tiến vào chém giết một phen. Nào ngờ chưa kịp hành động đã bị nữ nhân hình thể khổng lồ này tìm thấy, không nói hai lời trực tiếp phát động công kích với hắn.
“Hừ, Hắc Tiên Thủ!”
Thanh niên tu luyện Hắc Ám Tiên Lực, một cái cự thủ khổng lồ to đến trăm trượng được ngưng tụ từ Ám Tiên Lực che thiên phủ địa xuất hiện, hướng về Cự Linh Thuẫn đón lấy.
ĐÙNG…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!