Lần này Á Hy Thần muốn mang nàng về nhà, đáng tiếc Á Nhi sống chết làm nũng bù lu bù loa không chịu về, hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi, làm sao nàng chịu về nhà, kết quả Á Liên Nga nhận lời chăm sóc nàng, Á Hy Thần cũng bất đắc dĩ một mình trở về.
Liễu Ngọc Thanh vốn dĩ có lời muốn nói với Á Hy Thần, nhưng cuối cùng đành thôi, bởi vì nàng chưa có đủ bài để thuyết phục “cô con dâu” nhìn rất vừa mắt này.
“Là ai?”
Đúng lúc này, Hoa Thanh Trúc cùng Diễm Nguyệt Kỳ cùng lúc nghiêm nghị, phong tư tuyệt thế, khí thế bùng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vùng không gian trước mặt.
Mà chúng nữ đạt đến Hợp Thể cũng diện mục nghiêm nghị,
“Không cần khẩn trương, là khách của ta!” Liễu Ngọc Thanh ra hiệu chúng nữ bình tĩnh.
Quả nhiên không gian phía trước mở ra, hai thân ảnh kiều mị rung động lòng người bất chợt xuất hiện.
Trong đó một nữ nhân đi đầu mị hoặc thiên địa, dù là trời cũng sẽ vì dung nhan của nàng ảm đạm thất sắc, địa cũng sẽ ghen ghét với dáng vẻ phong tình của nàng mà cằn cỗi phai mờ. Từng cái đuôi bông mềm mại vũ động sau mông, càng là một loại mỹ cảm đánh trực diện vào thị giác.
Hồ Tộc Trưởng – Hồ Khinh Vũ, sở hữu Thiên Sinh Mị Cốt, so với Tô Mị trước đây không biết mị hoặc hơn bao nhiêu lần.
Lúc này Hồ Khinh Vũ không mang khăn che mặt, dù cho chúng nữ Hậu Cung đều là giai nhân khuynh thành khuynh quốc nhưng cũng buộc phải hé miệng kinh diễm trước dung nhan của nàng, trong lòng bất tri bất giác sinh ra hảo cảm một cách vô hình.
Phải biết điều này rất kinh khủng, nếu như đôi bên là kẻ thù, như vậy ngươi đột nhiên nảy sinh hảo cảm với kẻ thù cũa mình, như vậy sẽ mang lại hậu quả gì?
Hồ Ngọc Nghiên ở sau lưng sư phụ có phần thua chị kém em, mặc dù nàng cũng là mỹ nhân hiếm gặp.
“Đã lâu không gặp!” Côn Minh Nguyệt quen thuộc với Hồ Khinh Vũ nhất, vừa nhìn thấy nàng đã mở miệng chào hỏi, khí chất cao quý lại có chút ngây ngô pha lẫn thành thục của phụ nữ có chồng, dung nhan cực phẩm.
Hồ Khinh Vũ phức tạp nhìn Côn Minh Nguyệt, gật đầu mở miệng: “Có chút thông tin về Côn Tộc của ngươi, Côn Hoàng hiện tại trải qua không được tốt lắm!”
Giọng nói của nàng mặc dù rất tự nhiên không chút làm giả, nhưng lại vô thức ỏn ẻn mê hồn, khiến chúng nữ toàn thân sởn cả gai ốc, thật khó tưởng tượng nếu nam nhân nhà mình ở gần nữ nhân như Hồ Khinh Vũ sẽ là cảnh tượng gì. Đáng thương cho chúng nữ không biết nam nhân của các nàng từng dê xồm người ta một trận.
“Đa tạ nhắc nhở!” Côn Minh Nguyệt trong mắt lóe lên một tia sát khí, dựa theo lời của Hồ Khinh Vũ nàng lập tức đoán được chuyện này có liên quan đến vị Vương Thúc kia của mình.
Xem ra tiểu tử ngốc Côn Hoàng vẫn không khiến nàng bớt lo a.
“Nguyệt Kỳ sắp xếp thời gian, đi cùng Minh Nguyệt một chuyến đến Côn Tộc!” Liễu Ngọc Thanh không nhanh không chậm nói.
“Vâng mẫu thân!” Diễm Nguyệt Kỳ và Côn Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Tình cảnh này khiến Hồ Khinh Vũ hơi biến sắc, uy thế của Liễu Ngọc Thanh quả thật chính là người cầm đầu Hậu Cung không thể nghi ngờ, dù Diễm Nguyệt Kỳ có thực lực mạnh hơn, cũng đối với nàng nói gì nghe nấy.
Hít sâu một hơi, Hồ Khinh Vũ nhìn Liễu Ngọc Thanh mở miệng: “Không biết lời khi đó của Liễu đạo hữu là sao?”
Chúng nữ nhất thời hiếu kỳ nhìn sang mẹ chồng, hiển nhiên không hiểu Liễu Ngọc Thanh từ bao giờ có tiếp xúc với Hồ Khinh Vũ. Thật tình không biết Liễu Ngọc Thanh chỉ thần bí truyền âm với Hồ Khinh Vũ một lần, đã khiến đích thân vị tộc trưởng thế lực Cửu Cấp hạ mình bái phỏng.
“Lời ta nói chính xác là nghĩa đen, Hồ tộc trưởng và Hồ Tộc nếu không muốn chịu nhục hoặc thậm chí là diệt vong, nên đến gặp ta một lần!” Liễu Ngọc Thanh thản nhiên nhếch miệng.
Hồ Khinh Vũ biến sắc, mặc dù nàng đã nghe qua một lần, nhưng nghe Liễu Ngọc Thanh một lần nữa nhắc đến, nhất thời trong lòng có chút không tin tưởng, im lặng không nói. Mà Hồ Ngọc Nghiên cũng không ngoại lệ thay đổi sắc mặt, trách không được khi đó sư phụ của nàng biểu hiện khẩn trương như vậy.
Liễu Ngọc Thanh cười cười, trong sự nghi hoặc của chúng nữ, mở miệng nói:
“Từ xưa có câu Hồng Nhan Bạc Mệnh, nhất là trong thời buổi loạn lạc, Hồng Nhan càng là dễ dàng trở thành đồ chơi trong tay người khác!”
“Xin chỉ giáo cho!” Hồ Khinh Vũ lời nói có chút ý lạnh.
“Ta quan sát rất kỹ, tam đại thế lực ở U Nguyên, bất kể là Bá Lực Giao Quân, Côn Liệt Hải hay thậm chí là Ngưu Ngũ Bá, khi nhìn về phía Hồ tộc trưởng đều là ánh mắt chất chứa tham lam và tràn đầy dục vọng!” Liễu Ngọc Thanh nhìn thẳng vào ánh mắt Hồ Khinh Vũ cười nói.
Hồ Khinh Vũ gật đầu, điều này nàng hơn ai hết đều biết rõ.
“Hơn thế nữa, ngay cả một đám Huyết Sứ Giả và Ngự Yêu Hoàng cũng không ngoại lệ!” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt lấp lóe.
Hồ Khinh Vũ sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên nàng không chú ý đến chuyện như vậy, dù sao mấy tên này đều đeo lấy mặt nạ, với tính cách của nàng đâu rảnh quan sát ánh mắt bọn chúng làm gì.
“Haha, một đám Huyết Sứ mặc dù tu luyện Huyết lực, nhưng chúng vẫn là giống đực, đối với dung nhan của Hồ tộc trưởng động tâm là điều bình thường, chưa kể ta nghe nói Hồ tộc đều là mỹ nhân, ngày sau Huyết Hoàng Địa “ưu ái” Hồ Tộc hơn một chút cũng là điều dễ hiểu!” Liễu Ngọc Thanh cười cười nói nói, nhưng lại khiến Hồ Ngọc Nghiên rùng mình.
“Dựa theo quy định của Diệt Huyết Liên Minh, nếu Hồ tộc bị tấn công, những thế lực ở gần chúng ta là Thiên Yêu Học Phủ, Côn Tộc và Giao Tộc phải ra tay cứu viện…” Hồ Khinh Vũ vừa nói ra khỏi miệng, lập tức cảm giác được điều ẩn chứa bên trong.
“Haha, điểm mấu chốt chính là ở đó! bất kể là kẻ đứng đầu Giao Tộc, Côn Tộc hay Thiên Yêu Học Phủ hiện tại đều có ý đồ nam nữ với Hồ tộc trưởng, ai dám chắc bọn hắn không đưa ra một số yêu cầu “hữu nghị” trong quá trình hỗ trợ đối kháng Huyết Hoàng Địa? Tỷ như cùng Hồ tộc trưởng kết thành thông gia, để quan hệ giữa hai thế lực “thân càng thêm thân”“ Liễu Ngọc Thanh cười khẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!