Buổi sáng, hai người gặp nhau trong phòng sau khi ngủ dậy, thấy bọng mắt của đối phương dường như xuất hiện quầng thâm, cả hai đều có phần ngượng ngùng, nhưng họ không ai bảo ai đều chọn cách quên đi chuyện xảy ra tối qua.
Buổi sáng thức dậy chắc chắn phải vệ sinh cá nhân, cả hai người cùng đi về phía phòng tắm và đụng mặt nhau ở cửa, họ nhìn nhau.
Lâm Húc Dương vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ lại chế giễu mình, không ngờ lại nghe thấy giọng nói khiêm nhường của cô: “Cậu trước đi……”
Điều này khiến cho Lâm Húc Dương hơi ngẩn ra một chút, anh vội vàng cười nói: “Không sao, cô trước, nhà của cô nên để cô dùng trước mới phải.”
“Không sao, cậu đến trước, cậu dùng đi.”
Cả hai đều trở nên khách sáo.
“Cô dùng đi, cô còn vội đi làm, tôi không vội, lát nữa tôi đi thu dọn xe kéo hàng một chút là xong.”
Lâm Húc Dương nhanh chóng bước sang một bên nhường cho cô.
Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương, có lẽ cô cho rằng người đàn ông này nói có lý, nên cũng không khách sáo nữa.
Nếu cứ tiếp tục đẩy tới đẩy lui, với tính cách của mình, chắc cô sẽ lại nổi khùng lên mất.
Lâm Húc Dương ngồi trên sofa chờ đợi, nghĩ đến việc người phụ nữ này đột nhiên trở nên khiêm nhường, bất giác nở một nụ cười.
Hai người chỉ mới hơi mập mờ chút thôi, người phụ nữ này dường như đã thay đổi thái độ rồi.
Nếu anh thực sự làm chuyện đó với cô ấy, anh đoán người phụ nữ này chắc hẳn sẽ đối xử với mình theo một cách hoàn toàn khác.
Với suy nghĩ này, Lâm Húc Dương như đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Anh ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại di động trong tay chơi game. Phương Thanh Di thì buộc thắt lưng lại rồi cầm cây chổi để lau sàn. Khi lau đến chỗ Lâm Húc Dương, cô còn kèm theo vẻ mặt tươi cười nói: “Ông xã, giơ chân lên một chút nào. “
Hay là cảnh anh đang nằm trên sofa, trên bàn trà bày đầy hoa quả, khi Phương Thanh Di xoa bóp cho anh, chốc chốc cô sẽ gắp một miếng hoa quả đưa lên trước miệng anh: “Chồng à, há miệng ra nào …”
Tưởng tượng ra cảnh này, Lâm Húc Dương cảm thấy rất đắc ý, hai mắt bất giác cong lên một cách tự hào.
“Được rồi, đến lượt cậu!”
Phương Thanh Di bước ra khỏi phòng tắm, giọng nói hờ hững của cô đưa người đàn ông này quay lại với hiện thực.
Lâm Húc Dương vội vàng bước vào phòng tắm với nụ cười toe toét, để lại Phương Thanh Di phía sau với vẻ mặt khó hiểu. Không biết người đàn ông này rốt cục đang ngây ngô cười cái gì.
Thực ra việc bàn giao xe kéo hàng ngày hôm qua đã xong rồi. Chủ quán trà sữa đã lấy khóa xe mang đi, Lâm Húc Dương chỉ cần lắp một cái mới vào là xong.
Chiều hôm qua anh có đặt sẵn một tờ quảng cáo ở cửa hàng phô tô. Sáng sớm mở cửa đến lấy là được.
Sau khi thu dọn chút đồ đạc, Lâm Húc Dương lại đợi xe ba gác đến quảng trường, lần lượt chuyển từng món đồ mang theo người vào trong xe.
Sau đó, bốn chữ “Khoai tây Tình Nghĩa” phủ lên biển quảng cáo trước đây của quầy trà sữa, Lâm Húc Dương chính thức bắt đầu việc kinh doanh của mình.
Trời vẫn còn sớm, gian hàng căn bản không có khách khứa gì, Lâm Húc Dương cũng không vội, bắt đầu chuẩn bị khoai tây cần chế biến, để lúc khách đông cũng không lo không xoay sở kịp.
Vốn những chiếc xe sạp ở đây cứ mỗi xe lại kinh doanh một thứ, nhưng sau khi Lâm Húc Dương đến, công việc kinh doanh mì lạnh khoai tây lại bị trùng với người ta.
Lâm Húc Dương lần lượt chia cho những người chủ xung quanh mình mỗi người một điếu thuốc, coi như bước đầu làm quen. Có những lúc bận rộn quá mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Khi đưa điếu thuốc cho ông chủ quán bánh bao chiên trước đó, người đàn ông cười nói: “Cậu nhóc khá lắm, cô gái xinh đẹp hôm qua là vợ cậu phải không, cô ấy rất tài giỏi đó”.
“Đâu có, đâu có, thực ngại quá, tôi vốn muốn nhượng gian hàng của anh, nhưng tính cách của cô ấy bướng bỉnh, nhất định muốn bên này nên tôi cũng không dám phản bác.”
Lâm Húc Dương ậm ờ trả lời, nhưng trong lòng thực ra rất vui mừng.
“Không sao, không sao, tôi cũng không vội kiếm tiền như thế, nhưng người anh em thật may mắn khi có được một người vợ như vậy! Nhìn bà vợ tôi chỉ là một người phụ nữ đã già nua, làm ăn thuận lợi hay khó khăn đều không thấy bóng dáng đâu.”
Ông chủ bán bánh bao chiên ngưỡng mộ nói.
“Có lẽ do chị ấy phải chăm lo cho con cái thôi, dù sao phụ nữ ấy mà, luôn coi trọng con cái hơn…”
Lâm Húc Dương nghĩ ra một cái cớ để an ủi ông ta, thật ra anh cũng không biết nói gì hơn.
Hai người dường như không có gì để nói chuyện, nên cũng không nói thêm nữa.
Nhưng khi Lâm Húc Dương đi phát thuốc lá cho một quầy mì khoai tây trộn khác, bà chủ đã phớt lờ anh. Người đàn ông lúc trước có chào hỏi anh đón lấy điếu thuốc và nói đầy ẩn ý: “Người anh em được đó nha, lấy được sạp hàng ở đây, đây rõ ràng là đang muốn tranh giành việc làm ăn với chúng tôi đây mà?”
“Anh nói đùa rồi, vị trí nhà anh tốt như vậy, làm sao tôi có thể cướp được công việc kinh doanh của anh? Tôi cũng chỉ là muốn tìm kế sinh nhai kiếm sống qua ngày, không muốn bị quản lý đô thị đuổi qua đuổi lại thôi.”
Lâm Húc Dương bồi thêm một nụ cười.
“Cùng ngành thì là oan gia. Chúng tôi đã bày quầy hàng ở đây hai ba năm nay rồi, có rất nhiều khách cũ, đến lúc đó cậu đừng nói chúng tôi bắt nạt cậu!”
Người đàn ông bỗng dưng nói.
“Đương nhiên, đương nhiên, cạnh tranh công bằng mà. Nếu như tôi không làm ăn tiếp được nữa, tự khắc tôi sẽ phải rời đi!”
Lâm Húc Dương không tức giận, anh rất tự tin về hương vị món khoai tây của mình. Chỉ cần có khách hàng đến, chắc chắn sẽ thường xuyên quay lại. Đến lúc đó chưa biết được ai bắt nạt ai.
Sau khi lịch sự chào hỏi một vòng, Lâm Húc Dương cũng không có việc gì làm, việc kinh doanh kiểu ôm cây đợi thỏ này cũng chỉ có thể chờ khách tự mình tìm đến thôi.
Càng về trưa, dòng người qua lại càng đông, mỗi gian hàng ít nhiều gì cũng bán được hàng.
Quán mì khoai tây lạnh ở dãy hàng trước có rất nhiều khách hàng, có lẽ đúng như lời ông chủ nói, anh ta kinh doanh ở đây đã lâu, có rất nhiều khách hàng quen. Ngược lại Lâm Húc Dương ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều, nói chính xác là hôm nay anh vẫn chưa khai trương.
Lâm Húc Dương ngậm một điếu thuốc và hút, nhìn công việc làm ăn của người khác tốt như vậy, còn chỗ mình thì vắng tanh vắng ngắt, nên khó tránh khỏi có chút phiền muộn.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một người đang đi về phía mình, anh vừa mới định mỉm cười chào hỏi thì nhận ra rằng anh ta bước đến quầy takoyaki bên cạnh.
Thỉnh thoảng, anh thấy hình như ông chủ ở sạp hàng đầu tiên liếc về phía mình, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt.
Lâm Húc Dương có chút sốt ruột, nếu cứ tiếp tục không bán được hàng như thế này, hoặc là bị quầy hàng ở trước chèn ép, thì thà rằng anh tiếp tục đạp xe ba gác đi chơi game, ít nhất cũng có thể kiếm được tiền, vẫn còn hơn là bỏ ra hai mươi tám nghìn mua một chiếc xe kéo hàng vô dụng.
Vào buổi trưa, đây là thời điểm khách hàng đến đông nhất, dù là nhân viên nghỉ làm hay sinh viên tan học, hầu như tất cả đều di chuyển quanh quảng trường này. Thêm vào đó, cách đó không xa có một quán net, thỉnh thoảng quản lý quán net cũng đến kêu muốn mua đồ. Việc kinh doanh xe kéo hàng ở quảng trường cũng bắt đầu trở nên sôi động.
Có lẽ vì thấy sạp hàng ở đầu cầu đã có quá nhiều người, nên chỉ có một số muốn đến chỗ Lâm Húc Dương để thử hương vị.
“Khoai tây Tình Nghĩa? Mới mở à? Tôi nhớ ở đây là một quán trà sữa không được ngon cho lắm.”
Hai cô gái trẻ bước tới chỗ Lâm Húc Dương, có vẻ như họ là nhân viên làm ở gần đây.
“Nếm thử đi, ăn không ngon không tính tiền, người chủ lần trước đi rồi, tôi mới mở quán! Bảo đảm vừa túi tiền mà lại ngon!”
Lâm Húc Dương vội vàng cười chào hỏi.
Dường như thấy Lâm Húc Dương đẹp trai nên hai cô gái nhìn thấy anh thì hai mắt sáng ngời.
“Ông chủ, anh nói không ngon thì không lấy tiền! Nhỡ ra thực sự không hợp khẩu vị thì tôi không trả tiền đâu nhá!”
Cô gái thấp hơn một chút nói với giọng bông đùa, ít nhiều cũng có cảm giác gần gũi hơn với Lâm Húc Dương.
“Yên tâm đi! Nếu không ngon chắc chắn sẽ không thu tiền của các vị, thế nào? Thử hai bát coi sao nhé?”
Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời.
“Vậy thì cho hai bát? Ông chủ, anh chỉ có khoai tây và mì lạnh đúng không? Tại sao anh không bán bún lạnh với phở lạnh vậy?”
Cô gái có dáng người cao hơn hỏi.
“Vì chuyên nghiệp nên rất tự tin! Tập trung vào hai thứ này thì vị mới càng ngon hơn!”
Lâm Húc Dương cười trả lời, nhanh chóng ngồi xuống chuyển hai bát khoai tây cho hai cô gái.
Cô gái thấp hơn đưa cho anh mười tệ, nhưng Lâm Húc Dương cũng không vội vàng nhận lấy: “Thử hương vị xem thế nào. Tôi đã nói rồi, nếu không ngon không cần trả tiền!”
Hai cô gái nhìn một bát khoai tây đầy đặn, thử nếm thử, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Chà, ngon thật đấy! Ngon hơn quán phía trước kia rất nhiều!”