“Làm… làm gì có!”
Cung Ấu Hi lập tức phản bác.
“Phù, vậy thì tốt, cũng may cô không định như thế, nếu cô mời tôi đến nhà cô chơi, tôi còn cảm thấy phiền phức nữa?”
Lâm Húc Dương giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Phiền phức ư?”
Cung Ấu Hi có chút sững sờ.
“Đúng vậy, cô nghĩ đi, đêm hôm khuya khoắc cô mời tôi đến nhà cô, trai đơn gái chiếc, chúng ta cũng chẳng quen thân lắm, như vậy cũng không thích hợp đúng không?
Cô dám mời tôi đến, chứng minh nhà cô không có ai.
Lỡ như lát nữa cô lại đau lòng, tôi lại phải an ủi cô nữa.
Nếu như không may nhà cô còn có rượu, cô lại kéo tôi uống rượu cùng cô.
Cô nói coi tôi nên uống hay không nên uống đây?
Rồi lỡ uống say thì sao?
Chắc cô cũng biết cái câu say rượu làm bậy đúng không?
Tôi đường đường là thanh niên tốt, tôi không muốn chịu trách nhiệm này đâu!
Hơn nữa bây giờ tôi rất là mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi!”
Lâm Húc Dương lập tức nói ra một đống khả năng có thể xảy ra, thật ra chính anh cũng cảm thấy anh mệt quá rồi.
Cung Ấu Hi nghe anh nói một đống, vẻ mặt sững sờ ngơ ngác rồi nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi… Thật ra tôi không định mời anh… Tôi chỉ muốn hỏi anh ở đâu thôi?”
“À à, ra là vậy, thật ra cũng không xa, đứng ở đây cũng có thể thấy được, cô xem…”
Lâm Húc Dương chỉ một tòa nhà cao tầng ở một con đường khác rồi nói: “Là tòa nhà cao đó!”
“Chỗ đó à… Tôi nhớ giá nhà chỗ đó cũng không rẻ đâu, anh mua nhà ư?”
Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương không tin.
“Không phải, nhà của người khác, tôi chỉ ở nhờ thôi!”
Lâm Húc Dương trả lời thành thật.
“Vậy chắc bạn anh có rất nhiều tiền, nam hay nữ thế?”
Cung Ấu Hi hỏi thêm một câu.
Cô ấy thực sự rất giàu, haizz… cô quan tâm điều này làm gì?”
Lâm Húc Dương như không muốn nói nhiều thêm.
“Chỉ là hỏi thăm chút thôi, nhưng mà nhìn anh như vậy có thể đoán được, chắc là một người phụ nữ đúng không? Vợ anh à? Hay là bạn gái?”
Cung Ấu Hi chớp đôi mắt to hỏi.
“Bây giờ thì cô nhanh nhạy lắm, được rồi, tôi khai thật cho cô vậy, cô ấy không phải vợ tôi, cũng không phải bạn gái tôi, là chủ nợ của tôi, là một người phụ nữ hung dữ, tôi thiếu tiền của cô ấy, ngày nào cô ấy cũng đòi nợ tôi, cô ấy sợ tôi trốn mất nên mới cho tôi ở nhờ, tôi còn đang làm thuê trả nợ cho cô ấy đây.”
Lâm Húc Dương bĩu môi nói.
“Nói bậy, làm gì có người như anh nói chứ, nếu cô ấy sợ anh bỏ trốn, hoàn toàn có thể kêu anh đến đó điểm danh mỗi ngày là được, cần gì phải cho anh ở nhờ, lo lắng anh sống hay chết chứ? Hơn nữa nếu anh mượn tiền thì chắc cũng phải có giấy nợ chứ? Còn phải để lại thông tin cá nhân đúng không? Sợ gì mà không tìm được anh chứ? Cô ấy chịu cho anh ở nhờ, chắc chắn là quan tâm anh, không chừng việc giục nợ anh là có ý khác.”
Cung Ấu Hi phân tích có trật tự.
Lâm Húc Dương sững sờ một chút, Cung Ấu Hi khiến anh bỗng nhiên có chút dao động.
Tuy Phương Thanh Di hơi hung dữ một chút, nhưng mà thỉnh thoảng lại hay thể hiện quan tâm tới anh, điều đó có ý gì chứ?
“Ồ? Tôi còn nói đầu óc cô khá đơn giản, không ngờ cô còn biết phân tích.”
Lâm Húc Dương xấu hổ cười.
“Tôi chỉ là suy nghĩ đơn giản, không phải đầu óc đơn giản, được rồi, tôi phải về đây.”
Cung Ấu Hi giống như có chút không nỡ nhìn Lâm Húc Dương.
“Ừ, vậy tạm biệt.”
Lâm Húc Dương vẫy tay.
“Cái đó… chúng ta đã gặp hai lần rồi, anh chắc chắn không muốn cho tôi số điện thoại ư?”
Cung Ấu Hi bỗng nói.
“Gặp nhau cần gì phải quen biết, cuộc sống của chúng ta lại chẳng có liên quan gì đến nhau, có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lưu số điện thoại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Lâm Húc Dương giả bộ như rộng rãi nói.
Nếu như lúc trước, chắc chắn anh sẽ vui vẻ để lại số điện thoại cho một cô gái xinh đẹp, nhưng hoàn cảnh sống bây giờ của anh đã thay đổi rất lớn, với anh mà nói, chuyện bây giờ anh suy nghĩ nhiều nhất là nên kiếm tiền bằng cách nào.
Cái chuyện chơi gái lêu lổng này phải gác sang một bên, huống chi quen thêm một cô gái trẻ, không biết sẽ có truyện gì xảy ra nữa, không may còn chọc vào mấy chuyện vớ vẩn, nghĩ một lúc, Lâm Húc Dương cảm thấy anh không muốn để lại số điện thoại.
“Được rồi, nếu như chúng ta có cơ hội gặp lại lần ba, vậy chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau được không, coi như chính thức làm quen thêm một người bạn mới?”
Cung Ấu Hi cười nói.
“Được rồi, nếu như chúng ta có cơ hội gặp lại nhau lần thứ ba.”
Lâm Húc Dương gật đầu, anh cũng chỉ thuận miệng đồng ý mà thôi.
Một thành phố lớn như thế này, không có hẹn trước, hai người có thể gặp lại nhau giữa biển người mênh mông, đây là xác suất nhỏ thế nào, mà nếu thật sự gặp lại nhau, vậy thì đúng là có duyên, đến lúc đó không phải là không thể để lại số điện thoại.
Chẳng qua Lâm Húc Dương không ngờ tới những lời này, hành động này của anh, rơi vào mắt của Cung Ấu Hi lại trở thành một biểu hiện của sự trưởng thành, cũng đánh giá cao Lâm Húc Dương nhiều hơn.
Sau khi tạm biệt Cung Ấu Hi rồi, Lâm Húc Dương tiếp tục kéo cơ thể mệt mỏi của mình về nhà.
Mở cửa ra, vẫn nhìn thấy Phương Thanh Di mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa như cũ.
“Về rồi ư?”
Phương Thanh Di thản nhiên hỏi một câu.
Lâm Húc Dương hơi sững sờ, nghe Phương Thanh Di hỏi câu như thế, bỗng nhiên trong lòng hiện lên cảm giác ấm áp.
Nhớ lại lời Cung Ấu Hi nói, Lâm Húc Dương càng cảm thấy càng ngày người phụ nữ Phương Thanh Di này càng quan tâm anh hơn.
Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, Phương Thanh Di còn chưa ngủ, là vì để đèn chờ anh về ư?
“Ừ, về rồi!”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Trong phòng bếp còn đồ ăn đấy, nếu cậu đói thì lấy mà ăn! Tôi đi ngủ đây!”
Phương Thanh Di nói xong câu này thì vào phòng ngủ.
Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di vào phòng, sau đó mới đi vào phòng bến.
Nồi cơm điện vẫn hâm nóng cơm, còn có mấy món ăn.
Lâm Húc Dương không hề khách sáo bưng ra, làm công việc thể lực nên sức ăn của anh cũng tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa từ lúc ở công trường về đến giờ, bởi vì anh quá mệt mỏi nên chưa có kịp ăn cơm, về nhà còn có đồ ăn rất hợp ý anh.
Tuy mùi vị của mấy món này khá bình thường, nhưng Lâm Húc Dương lại ăn rất ngon.
Ngay mai không có việc gì làm, Lâm Húc Dương ở nhà nghỉ ngơi.
Chỉ là cơ thể mệt mỏi quá mức như sắp rã rời, làm cho người đàn ông này không được tự nhiên.
Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Húc Dương cũng quét dọn nhà của Phương Thanh Di một chút.
Nhưng mà người phụ nữ này đã dặn, Lâm Húc Dương cũng không dám bước vào phòng của Phương Thanh Di.
Làm xong mấy việc này rồi, vì muốn xác định ý tưởng bán khoai tây của mình nên Lâm Húc Dương đã ra phố đi bộ một vòng.
Quảng trường đầu cầu, cửa trường học đều là những nơi anh đặc biệt để ý đến.
Trong tay anh cầm theo một quyển sổ nhỏ, mỗi khi đến chỗ nào sẽ ghi chép lại, tiện cho việc tới khi trở về tính toán những nơi có lượng người thế này làm ăn được không.
Đợi trễ hơn một chút, Lâm Húc Dương đi đến chỗ chợ thức ăn gần đấy mua chút thức ăn rồi về nhà, nghĩ thấy Phương Thanh Di đối xử với anh cũng không tệ, anh cũng nên cảm ơn mới đúng.
Buổi tối làm mấy món ăn sở trường cảm ơn Phương Thanh Di.
Nhưng mà đến khi đồ ăn đã nấu xong, chờ đến bảy giờ tối Phương Thanh Di vẫn chưa về nhà.
Lâm Húc Dương cầm điện thoại lên xem thời gian có đúng hay không, trong mắt hiện vẻ bực bội.
Bình thường người phụ nữ này đều về nhà trước sáu giờ, bây giờ đã gần bảy giờ rưỡi rồi, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn đồ ăn đã nguội, Lâm Húc Dương không chịu nổi đành lấy điện thoại gọi cho Phương Thanh Di.