Chương 157: Chuyển biến (7)
“Khi tôi tới cửa không hề đóng, nên tôi mới nghe thấy!”
Lâm Húc Dương tức giận giải thích.
“Vậy sao? Thôi được, cửa không đóng thì cậu có tư cách nghe lén à? Một nhân viên như cậu tới phòng làm việc của sếp không phải là nên gõ cửa sao? Đây giống như lý do một cô gái đang thay đồ trong nhà tắm, vì cửa không đóng nên cậu nhìn trộm phải không?”
Diệp Thiếu Thiên khinh thường nhìn Lâm Húc Dương.
“Anh! Thanh Di, tin tôi đi! Anh ta vu oan cho tôi! Cô biết chuyện của tôi mà, không hề phức tạp như vậy!”
Lời nói của người đàn ông này khiến Lâm Húc Dương á khẩu, chỉ còn biết nhìn Phương Thanh Di khẩn cầu.
“Câm miệng, Thanh Di là để cậu gọi à? Không có chút lịch sự nào sao? Đi vào không gõ cửa, đến xưng hô cũng không biết luôn à?”
Diệp Thiếu Thiên tức giận hét lên.
Lâm Húc Dương siết chặt nắm đấm, rất muốn đấm một phát vào cái mặt đạo mạo kia của Diệp Thiếu Thiên.
Anh rất muốn giải thích nhưng không biết làm thế nào.
Qua lời nói của Diệp Thiếu Thiên, tất cả những điều Lâm Húc Dương làm đều đã có kế hoạch trước.
“Cậu ra ngoài trước đi, làm việc cậu cần phải làm!”
Phương Thanh Di chau mày, lạnh lùng ra lệnh.
“Thanh Di! Cô đừng nghe anh ta nói linh tinh!”
Lâm Húc Dương khẩn cầu.
“Ra ngoài đi! Không nghe rõ sao?”
Phương Thanh Di nhấn mạnh lại.
Lâm Húc Dương chau mày, anh tức giận nhìn vẻ dương dương tự đắc của Diệp Thiếu Thiên, sau đó đành phải đi ra khỏi phòng làm việc.
“Thanh Di, tên nhãi bất lịch sự như này nên đuổi thẳng cổ. Chẳng phải cậu ta là bảo vệ sao? Sao lại mặc chỉnh tề vậy? Chẳng có quy củ gì cả.”
Diệp Thiếu Thiên chửi rủa với vẻ khinh bỉ. Anh ta không biết việc thuyên chuyển của Lâm Húc Dương.
“Thiếu Thiên, cảm ơn tin tức của anh, tôi sẽ cân nhắc kỹ! Nếu cần thiết tôi sẽ khai trừ cậu ấy!”
Phương Thanh Di mệt mỏi ngồi xuống ghế sô-pha.
“Thanh Di, còn phải nghĩ sao? Chuyện đã rõ rành rành, giờ em nên đuổi cổ cậu ta, để tránh cậu ta lại làm hỏng chuyện của công ty!”
Diệp Thiếu Thiên sốt ruột thúc giục.
“Tôi biết rồi! Nếu đúng như anh nói thì làm sao có thể tha dễ dàng bằng cách đuổi đi đơn giản như vậy được? Chắc chắn tôi sẽ khiến cậu ấy phải trả giá!”
Phương Thanh Di đáp lại với vẻ phiền não, giọng nói cũng rất mạnh mẽ.
“Ừ! Thôi được! Tôi về trước, lần này tới chủ yếu là để nói cho em chuyện này, còn lô trang sức Fortis ký gửi ở công ty của em, bố tôi đã nói rồi, nếu không thể bán thì phải nhanh chóng thu hồi lại!”
Đôi mắt Diệp Thiếu Thiên trở nên u tối khi bị Phương Thanh Di quát. Anh ta đi ra khỏi phòng, nói một cách thản nhiên.
“Thu hồi? Nhanh vậy sao? Không phải nói là ba tháng à?”
Phương Thanh Di ngẩng đầu ngạc nhiên.
“Hết cách, bố tôi lo số trang sức cao cấp này sẽ xảy ra chuyện khi để ở công ty em, vì vậy đã ra lệnh!”
Diệp Thiếu Thiên nhún vai.
“Thiếu Thiên, anh giúp tôi, dù có thu hồi thì đợi sau khi triển lãm được không? Sắp tới tôi phải dùng tới số trang sức đó!”
Phương Thanh Di cầu xin.
“Ừ, yên tâm…Chắc chắn tôi sẽ giúp em! Tôi về nói với bố, cố gắng giãn thời gian ra vài ngày cho em!”
Thấy Phương Thanh Di cầu khẩn, Diệp Thiếu Thiên tỏ vẻ đắc ý.
Người đàn ông này báo thù việc vừa nãy Phương Thanh Di đã hét vào mặt anh ta, giờ cô phải cầu xin rồi nhỉ?
Phụ nữ ấy mà, không dằn mặt thì không biết trời cao đất dày.
“Ừ! Cảm ơn, chuyện anh giúp, tôi nhất định sẽ ghi nhớ, sau này có cơ hội sẽ báo đáp anh!”
Phương Thanh Di vội vàng bày tỏ.
“Xem em kìa, chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo như vậy. Tôi về trước đây, bữa khác em rảnh, chúng ta đi uống rượu nhé!”
Diệp Thiếu Thiên cười nham hiểm, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Phương Thanh Di.
Ra khỏi cửa, Diệp Thiếu Thiên đảo mắt nhìn Lâm Húc Dương.
Mặc dù Phương Thanh Di ra lệnh cho Lâm Húc Dương đi làm việc của mình nhưng anh không hề rời đi.
Anh đứng ngoài cửa phòng làm việc của cô, dáng vẻ như định giải thích cho người phụ nữ này.
“Ấy, cậu vẫn còn đứng ở cửa nghe trộm à?”
Diệp Thiếu Thiên giễu cợt.
“Anh cũng thật vô liêm sỉ! Uổng cho anh là một thiếu gia nhà giàu, không ngờ cũng giở trò tiểu nhân!”
Lâm Húc Dương phẫn nộ chửi lại.
“Tôi vô liêm sỉ? Tiểu nhân? Cậu có nhầm không?
“Người này là cậu mới phải chứ? Tôi thật không hiểu cậu còn mặt mũi nào ở lại đây? Cậu thích Phương Thanh Di à?”
Diệp Thiếu Thiên nhìn Lâm Húc Dương một lượt rồi nói.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Lẽ nào anh tưởng Phương Thanh Di thích một tên khốn nạn như anh à?”
Lâm Húc Dương bất mãn đáp lại.
“Đương nhiên chẳng sao, có điều cậu cũng nhầm rồi, tôi không quan tâm Phương Thanh Di có thích tôi hay không, tôi cũng không thích cô ấy, nhưng…”
Diệp Thiếu Thiên tiến lên một bước, nhếch miệng, liếc mắt nhìn Lâm Húc Dương nói tiếp:
“Cậu muốn giành phụ nữ với tôi? Sợ là không đủ tư cách!”
“Ờ…Phải rồi, bộ quần áo của cậu khá đấy, nhưng chẳng hợp với cậu chút nào, người nghèo nên mặc đồ của người nghèo chứ không phải cố mặc bộ đồ để làm bộ làm tịch, ha ha. Câu này hợp với cậu đấy!”
Diệp Thiếu Thiên nói xong cười lớn bỏ đi.
Lâm Húc Dương nghiến răng, gân mạch nổi căng trên trán. Anh đang cố gắng kìm nén cơn giận.
Nếu không phải vì Diệp Thiếu Thiên có thể giúp được Phương Thanh Di thì anh thật sự rất muốn mặc kệ sự đời mà đập cái thằng nhãi đạo mạo đó một trận.
Đợi Diệp Thiếu Thiên đi xa, Lâm Húc Dương phải hít mấy hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được.
Sau đó anh khẽ gõ cửa phòng làm việc của Phương Thanh Di.
“Vào đi…”
Sau khi được đồng ý, anh nghiêm túc bước vào.
“Sao thế? Không phải nói cậu đi tìm Uyển Phong à? Sao còn tới đây?”
Phương Thanh Di chau mày không vui.
“Uyển Phong đang bận. Tôi vốn định hỏi cô, chị Na hẹn mấy giờ chiều tới, tôi cần chú ý điều gì?”
Lâm Húc Dương trả lời câu hỏi của Phương Thanh Di trước.
“Chị Na hẹn ba giờ chiều, sau khi làm combo phục vụ chị ấy xong, tôi định mời chị ấy ăn cơm, cậu…”
Phương Thanh Di nhìn xung quanh, hình như hơi do dự. Cô chau mày rồi tiếp tục sắp xếp: