Chương 112 – Bảo vệ (14)
Phương Thanh Di đứng canh ngoài cửa, vừa nghe nhân viên kể lại rằng không có gì khác thường, cô mới yên tâm một chút.
Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng động bất thường trong phòng, nghe kĩ thì rõ là tiếng rên của một người phụ nữ.
Nghe thấy tiếng động này, Phương Thanh Di bỗng trở nên căng thẳng, cô lại tưởng tượng ra cảnh nam nữ đại chiến trong phòng.
Ánh mắt của người phụ nữ này lóe lên chút hoảng sợ, không phải vừa rồi nói không sao ư? Không phải chỉ là mát xa bình thường thôi sao?
Tại sao đột nhiên lại làm trò đó rồi?
Chẳng lẽ lúc nãy chỉ là dạo đầu, bây giờ mới chính thức bắt đầu ư?
Sau khi cẩn thận nghe thêm lần nữa, dường như tiếng đông bên trong có dừng lại một chút, nhưng Phương Thanh Di vẫn cảm thấy hình như người phụ nữ đó vẫn đang kêu, chỉ là đang kiềm nén mà thôi.
Làm sao bây giờ? Có cần vào trong xem không?
Tùy tiện xông vào cũng không tốt lắm?
Đáng ghét! Tên Lâm Húc Dương khốn kiếp, không phải đã nói là giữ vững lập trường sao? Tại sao lại làm chuyện đó rồi!
Quả nhiên đàn ông không đáng tin một chút nào! Nhất định phải xử lý tên đàn ông này cho ra trò!
Nhưng… có khi nào là yêu cầu của chị Na không?
Lâm Húc Dương vì công ty nên mới xả thân mình cho chị Na?
Đây đều là những gì mình yêu cầu cậu ấy làm!
Đây… phải chăng sự hi sinh này quá lớn…
Nếu sớm biết vậy thì đã giải quyết chị Na cho xong!
Chuyện quái gì thế này! Một công ty nề nếp như thế sao lại biến thành nơi huấn luyện rồi.
Trong đầu Phương Thanh Di suy nghĩ rất nhiều thứ, sắc mặt cũng hơi tái đi một chút.
Không được! Mình phải đi vào trong ngăn bọn họ, nếu không sẽ hủy hoại uy tín của công ty, bản thân cũng khó giải thích với ban giám đốc.
Phương Thanh Di tự lấy cho mình một cái cớ, vừa định mở cửa bước vào thì cửa đã được mở ra, Lâm Húc Dương bị bịt mắt đang đứng ngay trước cửa.
Lâm Húc Dương cảm thấy mát xa cũng kha khá rồi nên cũng dừng lại, anh có thể cảm nhận được cơ thể của chị Na có hơi run.
Người có kinh nghiệm như anh cũng biết ít nhiều là đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nên để cho người phụ nữ này chút thời gian nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, bản thân có chút đắc ý khi giải quyết công bằng được việc của chị Na như thế.
Nhớ lại căn phòng trong tâm trí, anh đã lần theo mép tường để ra mở cửa phòng.
Sau khi chắc chắn bản thân không thể nhìn thấy tình hình trong phòng, anh mới lấy tay tháo chiếc khăn đang buộc trên đầu xuống.
Sau khi tháo khăn ra, đập vào mắt Lâm Húc Dương là Phương Thanh Di với vẻ mặt kì lạ.
“Thanh Di? Cô vẫn luôn đợi ở đây sao?”
Lâm Húc Dương mỉm cười hỏi.
“Ơ… cậu mát xa xong rồi à? Chị Na… cô ấy không sao chứ?”
Phương Thanh Di có chút lo lắng hỏi, ngó nghiêng qua lại để nhìn vào bên trong.
“Ừa, vừa mới xong, chắc cô ấy không sao đâu, tôi đoán là hơi… nói như nào nhỉ… có thể do quá thoải mái nên vậy.”
Lâm Húc Dương nghiêng đầu nghĩ cách để nói.
“Cậu chỉ mát xa cho cô ấy thôi ư?”
Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương một lúc rồi tiếp tục hỏi.
“Hả? Nếu không thì sao? Chỉ là mát xa thôi, giống như cô nói là mát xa mặt, mát xa toàn thân.”
Lâm Húc Dương mù mờ trả lời.
“Không làm gì khác ư?”
Phương Thanh Di xác định lại.
“Xem cô nói kìa, tôi có thể làm được gì khác chứ, cô cứ yên tâm 100% về tôi đi, cô không cho phép thì tôi sẽ không làm bậy đâu, cứ cho là cô bằng lòng, tôi cũng chỉ dám làm với cô thôi.”
Lâm Húc Dương cười đáp.
“Được rồi, cậu mau sang phòng kế bên thay quần áo đi, tôi vào trong xem tình hình…”
Phương Thanh Di định vào trong xem, nhưng vừa đi được một bước, cô quay đầu lại nhắc nhở: “Che phần ở dưới lại, rõ ràng quá rồi đấy!”
Lúc này Lâm Húc Dương mới nhìn xuống phía dưới anh, đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ.
Một túp lều nhỏ dựng lên ở dưới, anh có phản ứng mà một người đàn ông bình thường nên có, rồi vội vàng lấy chiếc khăn trên tay che lại, anh chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng của mình nữa mà chạy thẳng vào phòng thay đồ kế bên.
Phương Thanh Di bước vào phòng, nhìn thấy chị Na vẫn đang nằm sấp trên ghế, nhưng trên người cô ta đã được quấn một chiếc khăn.
Trong phòng không có gì bất thường, ngoài việc chị Na nằm bất động khiến Phương Thanh Di có hơi lo lắng.
“Chị Na?”
Phương Thanh Di khẽ gọi.
“Ồ? Tổng giám đốc Phương à, cậu nhóc đấy đâu?”
Chị Na mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn quanh một lượt rồi hỏi.
“Cậu ấy đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đã ra ngoài rồi, cậu ấy không có mạo phạm chị chứ?”
Phương Thanh Di hỏi một cách cẩn thận.
“Mạo phạm? Ồ… không, cậu ấy rất giỏi, kỹ thuật mát xa của cậu ấy vô cùng chuyên nghiệp, thật uổng phí nếu để một cậu nhóc lợi hại như vậy làm bảo vệ!”
Chị Na lắc đầu.
“Vậy thì tốt, chị hài lòng là được, chị cứ nghỉ ngơi trước đi, nhân viên sẽ chuẩn bị cho chị ít đồ ăn nhẹ, chị có thể đến đó lúc nào cũng được, tôi xin phép đi trước.”
Phương Thanh Di mỉm cười thoải mái khi nghe được câu trả lời của chị Na.
Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Húc Dương đã thay đồng phục bảo vệ, cô mỉm cười nhìn anh.
“Thế nào? Tôi phục vụ ổn chứ?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Cũng được, không có sơ suất, cậu đi theo tôi.”
Phương Thanh Di liếc Lâm Húc Dương một cái rồi đi về phía trước, dẫn người đàn ông này đến văn phòng của cô.
“Cậu làm tốt lắm, chị Na có vẻ vô cùng hài lòng, cậu làm thế nào vậy?”
Trong văn phòng, Phương Thanh Di rót một cốc nước rồi hỏi Lâm Húc Dương.
“Đương nhiên rồi, người phụ nữ đó đã đồng ý nạp thêm phí hội viên rồi, về việc làm được thế nào? Cái này tôi không nói rõ được, dù sao chị Na cũng là một người phụ nữ cô đơn.”
Lâm Húc Dương cười như không đáp.
“Hả? Không phải cậu…”
Phương Thanh Di phản ứng ngay lập tức khi hiểu được ý của người đàn ông này, cô khẩn trương hỏi.
“Đừng nghĩ bậy, tôi không làm gì cả, chỉ là thao tác thêm ở một số huyệt đạo khiến cô ấy trở nên hưng phấn, còn tôi thì bị bịt mắt chẳng thấy gì, tôi phải nói rõ đây đều là cô ấy chủ động yêu cầu, nhưng tôi đã cư xử đúng mực, chỉ làm những việc đã được yêu cầu!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc trả lời.
“Cậu lợi hại thế à?”
Phương Thanh Di không tin cho lắm.
“Cô muốn thử ư? Hay là tối nay thử xem, để cô biết được, đừng quên đó, cô có thể hứa với tôi nếu tôi làm tốt việc này, buổi tối cô sẽ cho tôi thêm phúc lợi!”
Lâm Húc Dương vừa nói vừa tiến lên một bước, gần như áp lên người của Phương Thanh Di.