Không còn đồng hồ báo thức, Vu Dương ngủ thẳng tới hai giờ chiều.
Lúc Vu Dương tỉnh lại, mơ mơ màng màng, không nhận ra được đây là buổi chiều hay là sáng sớm.
Vu Dương đứng dậy đi rửa mặt, đến lúc thay quần áo lại nhớ lại chuyện rạng sáng làm lỗ tai hồng hồng, vội vàng rửa mặt, ra khỏi ký túc xá đến phòng huấn luyện, Vu Dương lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài cho mình, đúng lúc gặp phải Bốc Na Na đang ôm cơm lên lầu.
"Không phải đặt cơm đó chứ?" Bốc Na Na nhìn điện thoại Vu Dương, "Gọi cho cậu rồi, Kỳ Túy có dặn vậy."
Vu Dương cất điện thoại, "Đội trưởng ra ngoài?"
"Ừm, nói là có việc nên ra ngoài một chuyến." Bốc Na Na cười khà khà, "Cậu ấy nói cứ chọn món, tính vào của cậu ấy, tôi gọi cho cả hai cơm bào ngư sốt, một người hai phần, nào nào không phải khách khí."
Vu Dương tiếp nhận phần của mình, Bốc Na Na nhìn sắc mặt cậu, tò mò: "Sao hôm nay cậu ấy lại cố ý bảo tôi gọi cơm cho cậu? Cậu không thoải mái à?"
Tân Ba ngồi ở một bên ăn Hamburg, ngẩng đầu lên nói: "Đội trưởng, bữa nay cậu dậy hơi trễ, bình thường trễ nhất là 11 giờ cậu đã dậy rồi đúng không nhở?"
Hạ Tiểu Húc đang ở một bên chơi điện thoại, nghe thấy vậy thì cảnh giác ngẩng đầu lên, "Nửa đêm hôm qua, hình như tôi nghe thấy tiếng cửa phòng của ai mở ra đóng vào... Ai?! Hãy tự thừa nhận, đừng để tôi tra ra."
Vu Dương: "..."
Bốc Na Na ngầm hiểu ý cười cười: "Ai nha, nói ra thì cách âm cửa phòng ký túc xá chúng ta không được tốt lắm, thanh âm gì cũng nghe thấy hết... Ngày hôm qua là có người có ý đồ xấu, thừa dịp mọi người đều say mèm xông đến phòng người khác?"
Lão Khải vừa ăn cơm vừa giơ tay lên, lúng túng: "Này Này... Tôi chỉ muốn nói một câu, tôi đang Trực tiếp."
Hạ Tiểu Húc tức giận quơ đồ ném Lão Khải: "Muốn chết, không nói sớm! Đóng đóng."
Sắc mặt Vu Dương biến đỏ biến trắng, đi trở về vị trí của mình.
Mấy người len lén liếc Vu Dương, Kỳ Túy không ở đây, mọi người thật sự không dám trêu ghẹo cậu, chỉ có thể bóng gió trêu đoán, có phải tối hôm qua có chuyện gì thật không.
Vu Dương mở hộp cơm ra, trầm giọng nói: "Lúc ba giờ..."
Mọi người lập tức ngẩng đầu mong ngóng nhìn Vu Dương, mắt sáng lên, bát quái đầy bụng.
Vu Dương vừa bới cơm ăn vừa trầm tĩnh nói: "Hẹn đấu tập, không ăn mau lên."
Mọi người thất vọng thở dài, không dám nhiều lời, mau chóng ăn cơm.
Vu Dương nuốt xuống miếng cơm trong miệng, cầm điện thoại lên, do do dự dự, gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.
Youth: Em dậy rồi, đang ăn cơm.
Vu Dương vào server custom, vừa ăn cơm vừa thiết lập các mục, bỏ mục ném bom v.v., cài đặt tốt xong thì cài mật mã, phát vào trong nhóm.
Chuẩn bị kỹ càng chế độ tập luyện xong, điện thoại rung lên, Vu Dương vội vàng cầm lên để xem.
Drunk: Việc hơi nhiều, một lát nữa còn phải về nhà một chuyến, sau đó phải tới luật sư Sự Vụ Sở, có thể sẽ tới đêm mới về được.
Drunk: Có muốn ăn gì không? Anh mang về cho em.
Vu Dương nuốt xuống miếng cơm trong miệng, lập tức trả lời.
Youth: Không có, anh chú ý an toàn.
Drunk: Sao thấy qua một đêm mà xa lạ thế này?
Vu Dương ho khan, gõ chữ.
Youth: Không, không nhớ ra nổi muốn ăn cái gì mà thôi, buổi tối...mấy giờ thì anh về?
Drunk: Khó nói, em nhớ ngủ sớm một chút, anh về thì sẽ xem phòng ngươi, nếu đèn sáng anh đến tìm em, ngủ thì thôi.
Youth: Em... Em đang định đêm nay tập luyện thêm.
Drunk:... Có ý gì?
Drunk: Đây là muốn để cửa cho anh?
Drunk: Lúc nào về đèn cũng sáng, đúng không?
Vu Dương sợ các đồng đội nhìn ra cái gì, cố gắng đè ép khô nóng trên mặt, gõ chữ.
Youth: Dù sao... Em cũng muốn huấn luyện.
Drunk: Nhớ anh rồi?
Youth: Ừm...
Drunk: Quên đi, anh sẽ cố về sớm, em cứ ngủ, đừng khóa trái là được, anh chắc chắn sẽ đi tìm em.
Youth: Có thật không?
Drunk: Thật, ngủ sớm một chút.
Vu Dương cất điện thoại, ngọt ngọt trong lòng.
Cậu muốn buổi tối Kỳ Túy đến tìm mình.
Vu Dương để điện thoại qua một bên, mau chóng ăn sạch cơm sau đó lấy khăn giấy xoa xoa tay, đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước lớn —— tiền đội trưởng cứng nhắc quy định, mỗi ngày Vu Dương uống ít nhất phải bốn cốc nước.
Vu Dương không thích uống nước, nói chẳng muốn đi tiểu nhiều, làm lỡ thời gian, Kỳ Túy không chịu được mấy tật xấu lắt nhắt này của cậu, mấy ngày trước ra riêng quy củ cho cậu, có người còn nói khả năng trong tương lai sẽ viết vào trong đội quy.
Vu Dương uống mấy ngụm nước, xem xem thời gian, thông báo mọi người đăng nhập máy chủ server custom.
Còn lại hơn nửa cốc nước, bị Vu Dương quên ở trên bàn...sau hai giờ chọc ra họa.
Cứ đánh hai trận luyện tập xong sẽ có mười phút nghỉ ngơi, Vu Dương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Kỳ Túy.
Youth: Bàn chuyện xong chưa?
Cách hai phút, Kỳ Túy trả lời lại.
Drunk: Không thuận lợi lắm, bình thường, còn phải bàn thêm.
Vu Dương khẽ cau mày, gõ chữ: Là không đủ tiền sao?
Drunk: Không hẳn, về sẽ nói cho em.
Vu Dương nắm điện thoại, nghĩ một hồi, chuyển toàn bộ tiền trong tay cho Kỳ Túy.
Lần trước sau khi xảy ra chuyện, Kỳ Túy tiếp quản thẻ lương của Vu Dương, mới đầu là nói mỗi tháng chỉ cho Vu Dương 1 vạn tệ tiền tiêu vặt, nhưng thật ra mỗi tháng Kỳ Túy chuyển tiền vào cũng không tính toán đến vậy.
Kỳ Túy sợ Vu Dương có thứ gì muốn mua lại không dám tìm anh hỏi, có lúc chuyển 3 vạn, có lúc chuyển 50 ngàn, liên tiếp, tiền Vu Dương trong tay lại không thiếu.
Số tiền này đối với việc thu mua club mà nói nói tự nhiên như là muối bỏ biển không đáng nhắc tới, nhưng Vu Dương không xác định được đến cùng là Kỳ Túy thiếu bao nhiêu, cậu không giữ lại đồng nào, chuyển hết cho Kỳ Túy.
Vu Dương thở nhẹ một hơi...Chuyện kiểu mua bán team thế này, đại khái cũng không đơn giản như Kỳ Túy nói.
Vu Dương có chút nôn nóng, chuyển khoản cho Kỳ Túy xong thì mất tập trung lướt wechat, xem các tin tức được đề cử trên điện thoại.
Bên tay trái Vu Dương, cốc nước vơi nửa cậu đã sớm quên cách cậu rất xa, đặt ở ngay trên bàn bên cạnh.
Bốn giờ chiều, dì giúp việc căn cứ đúng giờ đẩy toa ăn[1] tới, lần lượt phân phát từng khay hoa quả cắt gọn cho mọi người, Vu Dương đang cúi đầu xem hướng dẫn trị liệu cơ bắp trên trang liên kết[2], bảo dì cứ để trên bàn, dì không để ý, lúc đặt xuống lại không may làm đổ cốc nước.
[1] toa ăn: (toa chuyên cung cấp thức ăn cho hành khách trên xe lửa)
[2] trang liên kết: ở đây là công chúng hào, cũng chả biết phải gọi là gì, mình hiểu là một trang đưa tin được liên kết với wechat.
Cốc nước thủy tinh liền chảy sang hết bàn Kỳ Túy, Vu Dương lập tức ngước mắt, mau chóng đứng dậy nhặt cốc nước lên, nhưng chẳng ích gì—— vì hơn nửa chén nước theo bàn máy tính của Kỳ Túy chảy xuống, tí tí tách tách, toàn bộ chảy vào bàn phím trên bàn Kỳ Túy.
Vu Dương hơi nhướng mày, ngay lập tức rút dây điện bàn phím của Kỳ Túy ra, rồi nhấc bàn phím Kỳ Túy lên.
Hạ Tiểu Húc đúng lúc đẩy cửa đi vào, thấy thế sợ hãi duỗi hoa lan chỉ thất thanh: "Cậu cậu cậu cậu... Cậu làm vợ bé Kỳ Túy ướt?!"
Dì sợ hết hồn, cái gì bà cũng không hiểu, chỉ từng nghe nói bàn phím tai nghe của những người này đều quý tới đáng sợ, thấy thế vội vã xin lỗi không ngừng.
Tân Ba tháo tai nghe xuống, hoàn toàn không rõ gì: "Ướt cái gì? Vợ bé gì?"
"Bàn phím của Kỳ Túy trước giờ không để cho bất kỳ ai chạm vào, không phải vợ cậu ta thì là cái gì? Hiện tại có Youth, bàn phím liền... Liền biến thành vợ bé." Hạ Tiểu Húc khô khốc nói, "Nó... Còn dùng được nữa không?"
Chỗ Bốc Na Na ngồi xa nhất, cái gì cũng không nhìn thấy, còn tưởng là Hạ Tiểu Húc làm ướt bàn phím Kỳ Túy, lập tức nhìn có chút hả hê nói: "Ai nha, chuyện này làm sao giờ ha? Cái bàn phím này là Kỳ đội giải nghệ thì lấy ra dùng phải không? Cái tấm hình mà cậu ấy hôn bàn phím ý, có người nói còn trúng cử cái giải thưởng nhiếp ảnh gì gì đó? Bàn phím này mà cậu cũng dám phá, chờ Kỳ Túy trở về..."
Dì giúp việc nghe vậy sợ tới trắng mặt, Hạ Tiểu Húc không đành lòng, phất phất tay để bà xuống lầu trước.
Hạ Tiểu Húc tới xem bàn phím bị ướt đẫm, lúng túng: "Cái này...còn dùng được nữa không?"
Vu Dương nhớ tới tin nhắn Kỳ Túy mới vừa gửi cho mình, trong lòng phát hoảng, "Không biết."
Vu Dương đem bàn phím để qua bàn mình, đứng dậy đi lấy dụng cụ nhổ keycap/switch[3], xoa xoa bàn phím rồi rút từng nắp chụp phím ra, gạt sang một bên.
Vu Dương dùng khăn tay chậm rãi lau chùi mạch bên trong bàn phím, tận lực hút hết nước ra.
Hạ Tiểu Húc đứng ở một bên nhìn, ngượng ngùng: "Không được thì thôi, Kỳ Túy trở về tôi sẽ giải thích, không đến nỗi tức giận lắm đâu."
Vu Dương không nói một lời, yên lặng lau chùi bàn phím, sau một lát mới thấp giọng nói: "Cũng tại em."
"Mắc mớ gì đến cậu." Thật ra trong lòng Hạ Tiểu Húc cũng mơ hồ cảm thấy xui xẻo, từ khi Kỳ Túy bắt đầu giải nghệ, mọi việc trong team đều không thuận lợi, liên tiếp không tới một chuyện tốt, hiện giờ bàn phím Kỳ Túy thích nhất còn bị phá huỷ, Hạ Tiểu Húc không thoải mái lắm, nhưng sợ mọi người thấy mà ảnh hưởng tâm trạng, cố ý cười nói với Vu Dương, "Cậu nói hai câu dễ nghe với Kỳ Túy, khẳng định là cậu ấy sẽ không tức giận."
Môi Vu Dương giật giật, không lên tiếng, im lặng lau bàm phím.
Vu Dương cố gắng xử lý bàn phím thật tốt rồi đem bàn phím cùng nắp phím đặt ở trước cửa sổ, chờ khô tự nhiên.
Hạ Tiểu Húc không hiểu mấy cái này, chần chờ nói: "Vậy là được rồi?"
"Cứ chờ thử xem." Vu Dương thấp giọng nói, "Có thể sử dụng thì sẽ không sao."
Hạ Tiểu Húc vội vàng gật đầu: "Cậu lau sạch sẽ như vậy, khẳng định có thể dùng tiếp."
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Vu Dương lấy bàn phím cắm lại vào máy tính thử...
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Hỏng là hỏng.
Vu Dương tháo bàn phím ra, không nói gì, tiếp tục huấn luyện.
Hạ Tiểu Húc bị tảng đá trong lòng chặn lại nên không thoải mái, hắn biết rõ tại sao tâm trạng Vu Dương không tốt, nhưng đám Bốc Na Na cũng không biết chuyện club bị qua tay, Hạ Tiểu Húc không dám nhiều lời, cố gắng kìm nén lửa giận đi liên hệ tài trợ.
Kỳ trạch.
Kỳ Túy dựa vào ghế salon, sâu xa nói: "Năm đó may mà đi đánh esport."
Kỳ mẹ uống một hớp trà mà con trai mới đưa tới, "Biết làm ăn không dễ dàng?"
Kỳ Túy mỉm cười không lên tiếng.
"Nếu mà năm đó con chịu khó học xong đại học, ngoan ngoãn ở dưới tay mẹ học làm việc, sau đó tiếp nhận công ty..." Kỳ mẹ từ tốn nói, "Cái gì cũng có mẹ, sẽ ăn khổ thế này sao?"
Kỳ Túy giật giật nhẹ cổ tay phải, "Con không cảm thấy khổ."
"Không khổ..." Kỳ mẹ như là nghe được chuyện cười, bà thả cái tách tinh xảo xuống, xoa xoa ngón tay tinh tế, "Nói đi, đại gia con quang lâm về nhà một chuyến, là muốn mẹ giúp cái gì?"
Kỳ mẹ lẩm bẩm nói, "Tiền còn chưa đủ? Hay là giao thiệp chỗ nào không khơi thông thật? Đến cùng cũng là mẹ con, dù con không có cơm ăn, mẹ cũng sẽ..."
"Mẹ." Kỳ Túy ngắt ngang Kỳ mẹ, "Con là thật đem lá trà đến cho hai người."
Kỳ mẹ hơi ngừng.
Kỳ Túy bình tĩnh nhìn Kỳ mẹ, nói: "Trà Đại Hồng Bào Vũ Di cao cấp... Năm nào mà không biếu mẹ?"
Vẻ mặt Kỳ mẹ thoáng cứng ngắc, gật đầu: "Rồi... Không còn chuyện khác?"
Kỳ Túy lắc đầu: "Không."
"Ừm." Kỳ mẹ mau chóng thu dọn tâm trạng của mình, "Gần đây có tiến triển gì thêm với Vu Dương không? Thấy tiểu đoàn đội kia của con gần đây khá là gian nan, vậy cậu ấy thế nào rồi? Chịu khổ theo con? Nghe ba con nói giá trị chuyển nhượng của cậu ấy rất cao, rất là nhiều club muốn có cậu ấy, con nhớ chú ý, đối xử với người ta khá một chút, dù sao con với cậu ấy bay giờ vẫn còn..."
"Em ấy sẽ không đi." Nói tới Vu Dương, ánh mắt Kỳ Túy liền thay đổi, anh lấy điện thoại ra, đem lịch sử chuyển khoản Vu Dương chuyển tới cho anh cho Kỳ mẹ xem, "Nghe nói con thu mua gặp phiền phức nhỏ, lập tức chuyển hết số tiền đang có qua."
Kỳ Túy liếm môi, mỉm cười: "115400, trong tay em ấy chỉ có nhiêu đó, đưa hết cho con, đứa nhỏ này thật sự..."
"Thật có tiền đồ." Kỳ mẹ cố hết sức khống chế tâm trạng, lạnh nhạt nói, "Bản thân không có tiền, lại để bạn trai nhỏ táng gia bại sản đưa hết cho mình, con còn không thấy ngại mà đem ra khoe với mẹ?"
Kỳ Túy mỉm cười, "Con sẽ không lấy của em ấy, ý con nói..."
"Ý con nói là cậu ấy đưa cho con, con liền đồng ý lấy." Kỳ mẹ bị tức tới trắng bệch mặt, cố gắng duy trì phong độ, "Tiền của mẹ và ba có để mục nát, con cũng không mở miệng với bọn ta, đúng không?"
Kỳ Túy sửng sốt.
Kỳ Túy không muốn để cho Kỳ mẹ nổi giận, do dự, giọng nói trở nên ôn nhu: "Năm đó không phải đã nói rồi sao? Nếu con dám nghỉ học, mẹ và ba sẽ không tiếp tục cho con tiền nữa, mà con cũng đáp ứng rồi, chúng ta đã sớm thương lượng kỹ càng rồi..."
"Con xem cái đó gọi là "Thương lượng"?" Kỳ mẹ cười lạnh, gật đầu, "Được gọi là thương lượng? Mẹ ngăn được con sao? Đại học tốt không lên, lại đi chơi game, giờ mẹ phải khen con lùi được, chơi tốt đúng không?"
Kỳ Túy nhíu mày, khẽ nói: "Con không nói..."
"Đúng, con không nói, con về tìm mẹ... mẹ lại nổi nóng nói chuyện không êm tai, đâm vào lòng con, con quay đầu rời đi, không tiếp tục tìm mẹ đòi tiền..." Kỳ mẹ hít sâu, ngước mắt nhìn Kỳ Túy, "Sao? Giờ con nổi tiếng, biến thành minh tinh, nên giờ muốn mẹ nói xin lỗi với con sao? Muốn mẹ cầu con cho con tiền sao?"
Kỳ mẹ khẽ ngẩng đầu, viền mắt đỏ lên nhìn Kỳ Túy: "Làm khổ chính con, làm mẹ và cả ba con đều không thoải mái trong lòng, nhưng con thì cảm thấy thoải mái, đúng không?"
Kỳ Túy lặng lẽ, không biết nên nói cái gì.
Đường là tự chọn, Kỳ Túy không hề hối hận.
Năm đó vay tiền gia đình không có kết quả, bị Kỳ mẹ chê cười một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, thật ra Kỳ Túy đã sớm quên rồi.
Nhưng Kỳ mẹ lại không.
Nhìn Kỳ Túy lăn lộn lần mò đơn đả độc đấu, nói không đau lòng là giả.
Hồi Kỳ Túy bị đuổi học, căn bản còn chưa trưởng thành, mới mười bảy tuổi mà thôi.
Kỳ mẹ không phải không biết Kỳ Túy đang phải chịu khổ, nhưng lời đã nói ra khó mà thu hồi, Kỳ mẹ cảm thấy Kỳ Túy sớm muộn gì cũng sẽ chịu thua với bà, cũng đến lúc bà hết giận, tất cả rồi sẽ dễ bàn, nhưng lại không ngờ...
Kỳ Túy càng bò càng cao, tới hôm nay, coi như có chút phá chiết, anh cũng tự có cách giải quyết, Kỳ mẹ muốn giúp con trai một cái, đã không còn cơ hội.
Kỳ Túy yên lặng nhìn Kỳ mẹ, một lát mới nhỏ giọng nói: "Con không giận gì, con lại đến mức đó sao, cố ý chọc giận hai người, thì có ích lợi gì cho con?"
Kỳ Túy mím mím môi, "Là trong lòng con hổ thẹn."
"Con biết hai người muốn tốt cho con, dù ba mẹ thuyết phục không được con, thì lúc đó con cũng không có cách nào để cho ba mẹ hiểu được rõ ràng con nghĩ thế nào." Kỳ Túy nhìn Kỳ mẹ, nhẹ giọng nói, "Con biết con phụ lòng ba mẹ, nên sẽ không dùng tiền của ba mẹ, chứ không phải giận hờn... Con chọn con đường mình muốn đi, lại chọn con đường lại khiến cho hai người không quá yên tâm, con đáng bị ăn khổ."
Kỳ mẹ cắn răng, hít sâu, miễn cưỡng ép xuống nước mắt đang chờ trực trào ra.
Kỳ Túy khẽ mỉm cười: "Hơn nữa con biết... Con không dựa vào ai đi tới ngày hôm nay, thật ra mẹ và ba rất là hài lòng."
Vẻ mặt Kỳ mẹ cứng đờ, mạnh miệng nói: "Không có."
Kỳ Túy cười cười, cầm tay Kỳ mẹ quơ quơ: "Nói thật không được sao?"
Kỳ mẹ nghiêng đầu đi, ấn ấn khóe mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu như có thể quay về tám năm trước, cho dù mẹ đã biết con bây giờ được như thế này, thì mẹ vẫn sẽ ngăn con, chơi game chính là chơi game, không làm việc đàng hoàng chính là không làm việc đàng hoàng, không bị tiếp thu trào lưu chính là không bị tiếp thu, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, tâm ý của mẹ sẽ không thay đổi."
Kỳ Túy cười khẽ: "Vừa vặn, con cũng vậy."
Kỳ mẹ trừng Kỳ Túy một chút, rút tay mình ra.
Kỳ mẹ mau chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, chưa được mấy phút, vẻ mặt như thường, chỉ có khóe mắt hơi đỏ hơn trước.
Kỳ mẹ nâng chung trà lên đến, lại nếm thử một miếng, hồi lâu nói: "Hôm nào lại về... Mang theo Vu Dương đi."
Kỳ Túy mỉm cười, gật đầu.
Kỳ mẹ ít khi có lúc tâm trạng bị kích động, Kỳ Túy cũng nhớ bà, nên ở lại với bà nửa ngày, tận tới mười giờ đêm mới rời khỏi Kỳ trạch.
Kỳ mẹ dựa vào ghế salon, vuốt vuốt mi tâm đau nhức, giận chính bản thân mình, đang yên đang lành tự dưng tức giận...không ra gì.
Điện thoại Kỳ mẹ vang lên, là trợ lý của bà.
Kỳ mẹ cau mày, bà phiền nhất là không phải trong thời gian làm việc mà có người tìm mình, đặc biệt là lúc muộn giờ.
Kỳ mẹ cúp điện thoại, đang muốn đi rửa mặt, điện thoại lại vang lên.
Kỳ mẹ mặt lạnh tiếp chuyện.
Cẩn thận thu dọn lá trà hôm nay Kỳ Túy đưa tới, không bình tĩnh lắm: "Chuyện gì?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, tay Kỳ mẹ run lên, lá trà rơi ra hơn nửa.
"Cô..." Kỳ mẹ lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói, "Cô chắc chắn bác sĩ này có thể?"
"Từng trị liệu cho quyền vương... A, tôi cảm ơn cô, chắc cô không biết con trai của tôi làm công việc gì, cô biết về thể thao điện tử chứ?"
"Piano gia...Vậy còn tạm được."
"Cô chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên tôi biết nó không thể hoàn toàn khôi phục như năm mười bảy tuổi, cô nghĩ tôi điên rồi?"
"Có thể làm nó khôi phục một chút cũng tốt..."
"Tiền là không thành vấn đề, nó có tiền, không có thì để nó đi mượn, nó còn có căn nhà đó, quá lắm thì bán."
"Cái gì mà gọi là vận động viên quốc gia đều trị liệu qua? Chờ chút, các người cho rằng Kỳ Túy khác họ?"
"Cô chuyển lời giúp tôi tới ông ta." Kỳ mẹ hít sâu, nghiêm mặt nói, "Con trai của tôi, là vận động viên chính quy nghề nghiệp Thể thao điện tử, không thể so với mấy quyền vương đai vàng hay là Piano gia đẳng cấp thấp mà ông ta từng trị liệu, lúc mà con trai của tôi ở trên sàn thi đấu thế giới khoác quốc kỳ hát quốc ca còn không biết ông ta ở đâu đâu, tuổi tác ông ta lớn nên không hiểu những cái này, nên để ông ta hiểu cho rõ ràng là tay Kỳ Túy có bao nhiêu đáng giá là được, không cho phép ông ta có bất kỳ xem thường cùng sơ sẩy nào."
"Thật sự có thể chữa cho tay Kỳ Túy khá lên, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý cho."
Mười một giờ, căn cứ HOG.
Vu Dương dỡ hết toàn bộ bàn phím Kỳ Túy ra, giống như giải phẫu, nhẹ nhàng lau chùi, cẩn thận thổi thổi.
Bốc Na Na chậc chậc: "Không thấy được mà, đội trưởng, cậu còn có bản lãnh này."
Vu Dương chăm chú nhìn bàn phím, "Khi còn bé trông quán net... Giúp ông chủ tu sửa bàn phím."
Bốc Na Na cười gượng: "Nhưng bị nhiều nước chảy vào vậy, có thể..."
Vu Dương không lên tiếng, sửa chữa bàn phím Kỳ Túy một lần sau đó sắp xếp gọn gẽ, rồi cắm vào máy vi tính.
Vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào.
Bốc Na Na ngượng ngùng, trở lại máy mình.
Vu Dương khẽ cau mày, rút bàn phím ra, cậu không từ bỏ, điều chỉnh thử lại, lại tới cắm vào.
Vang nhỏ một tiếng, đèn trên bàn phím Kỳ Túy sáng lên.
_
Chương này dài vãi ạ,