*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Kỳ Túy đi ra từ phòng Vu Dương, thì gặp thanh niên bát quái Tạ Thần.
Kỳ Túy nói móc: “Thường chạy tới nghe góc tường?”
Tạ Thần cười gượng: “Không phải do tôi sợ có chuyện đó sao? Cậu ấy…”
Kỳ Túy đi về phía phòng của mình, “Không có chuyện gì, rất tốt đẹp.”
Tạ Thần vẫn chưa yên tâm, truy hỏi: “Còn thuốc kia…”
“Gói kỹ, ném.”
Tạ Thần đơ người: “Ném? Cậu tới tìm thẳng cậu ấy để lấy?”
Kỳ Túy hỏi ngược lại: “Không vậy thì sao? Cứ để em ấy cầm, rồi không biết một ngày nào sẽ đó dùng tới nó?”
“Dựa vào tính cách của cậu ấy, dùng tới cũng không chừng.” Tạ Thần ngượng ngùng: “Tôi chỉ hơi bất ngờ, cậu lại có thể làm Liễu Hạ Huệ.”
“Tôi không muốn như thế.” Kỳ Túy lành lạnh nói, “Lần trước không biết… Không khống chế được, làm cách nhau một năm.”
“Chắc chắn bây giờ cậu ấy sẽ không rời khỏi cậu, cái này tôi đảm bảo.” Tạ Thần không rõ trong tay Vu Dương còn ba cái loại thuốc kì quái hay không, cũng không biết cậu ấy có thể lựa chọn cách thức thô bạo đó không, nên chỉ có thể tiếp tục thăm dò Kỳ Túy, “Cậu… Có phải cậu không biết thứ đó hiệu quả thế nào đúng không?”
Kỳ Túy gật đầu.
Anh rảnh đâu mà tìm hiểu thứ đó?
“Sẽ cho cậu một Youth hoàn toàn khác biệt.” Tạ Thần cười mỉm, “Cực kỳ mềm mại, đến âm thanh, tính cách, tứ chi…về mặt ý nghĩa.”
Chân mày Kỳ Túy hơi nhíu lại, quay đầu nhìn Tạ Thần.
Tạ Thần bị Kỳ Túy nhìn chằm chằm mà đâm sợ, nuốt nước miếng: “Nhìn tôi làm gì?”
Kỳ Túy lạnh lùng nói: “Đừng có ý dâm với em ấy, dù hai người bọn tôi còn chưa chính thức thành đôi, nhưng anh cũng đừng đùa.”
Tạ Thần tan vỡ: “Tôi rất là thẳng đó!”
“Tốt nhất là vậy.”
Kỳ Túy liếc cảnh cáo Tạ Thần, rồi trở về phòng của mình, đóng cửa lại.
Tạ Thần sờ sờ mũi, nở nụ cười, cũng còn may Kỳ Túy là chân quân tử.
Cho dù Vu Dương còn cất giấu thứ thuốc gì đi nữa, chỉ cần Kỳ Túy không phối hợp theo, thì cậu ấy cũng không thể dùng được.
Tạ Thần yên lòng, đi xuống lầu.
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Kỳ Túy đã đáp ứng với cha mẹ là sẽ về nhà một chuyến, vì từ chối không xong, buổi trưa, sau khi rời giường rửa mặt thay quần áo khác, liền cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Bây giờ Kỳ Túy đã giải nghệ, nên việc ra ngoài đã không phải tìm bất kỳ ai để báo, anh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn đến phòng huấn luyện.. Không cần tìm Hạ Tiểu Húc xin nghỉ, cũng nên đến nói cho Vu Dương một tiếng chứ ha?
Trong phòng huấn luyện lầu 3, vị trí của Du Thiển Hề bây giờ Tân Ba đã thế vào, Tân Ba rất hưng phấn, dậy thật sớm, sờ cái này chạm cái kia, còn đoạt việc của nhân viên vệ sinh, quét sạch sẽ gọn gàng phòng huấn luyện. Lúc này mới chịu yên tĩnh lại, cùng mấy người khác tổ đội đánh Squad.
Kỳ Túy đi tới phía sau Vu Dương, kéo ghế chơi game của mình qua, ngồi xuống.
Trong nháy mắt Vu Dương ngồi thẳng tắp.
Tối hôm qua sau khi Kỳ Túy đi, Vu Dương vẫn không bình tĩnh lại được.
Chuyện bản thân mua rush lại bị chính người mình thích phát hiện rồi mang đi vứt…Nếu là ai thì cũng sẽ lúng túng.
Lúc này dư quang quét qua Kỳ Túy thôi, Vu Dương cũng đã có chút thẹn thùng.
Cũng may Kỳ Túy không nói gì, chỉ ngồi xem.
“Không đánh luyện tập?”
Vu Dương lắc đầu: “Không có người… Bọn em tổ đội qua sever Mỹ đánh tạm.”
Kỳ Túy ừm một tiếng, tiếp tục xem.
Vu Dương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đột nhiên có loại cảm giác căng thẳng như bị thầy giám thị coi thi nhìn chăm chú bài thi của mình.
Kỳ Túy nhìn ra là cậu không dễ chịu, không hỏi lại chuyện luyện tập, chỉ nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh ra ngoài, về nhà, hẳn là đêm nay sẽ không về được, ngày mai hoặc ngày kia mới về.”
Vu Dương ấp úng, gật đầu: “Ừm…”
Bốc Na Na phì cười, vừa chạy bo vừa nói: “Cậu về nhà, còn phải báo cáo Youth?”
“Chú ý hướng N.” Vu Dương ho một cái, chỉ huy, “Tân Ba chạy xe vô gara giấu đi, đừng để xe chỗ đó…quá lộ.”
Mấy người chạy vào bo sớm, chiếm một tòa nhà, chia ra bốn hướng quan sát, chờ người tới ship hàng.
Kỳ Túy nhìn lướt qua trang bị của mấy người, Vu Dương cầm một khẩu M24 gắn x15, hiển nhiên là đang ở vị trí đánh lén.
“Hình như em ít khi dùng tới ống ngắm này?” [1]
[1] Súng ngắm còn gọi là súng bắn tỉa (sniper) như khẩu Awm, M24, K98, sát thương cao, bắn 1 viên 1. Súng sấy là súng bắn ra nhiều đạn liên tục trong 1 băng đạn như m416, AKM.
Vu Dương gật đầu, “Ít thấy, cũng ít luyện, x8 vẫn còn được, x15…Ngắm cùng bắn còn hơi khó.”
“Đây là bản thăng cấp của 98K.” Kỳ Túy hơi tới gần, “Ngắm bằng x15 quá khó, em tháo báng súng ra trước đi, rồi bấm ngắm.”
Vu Dương theo lời làm theo.
“Đừng quá ỷ lại vào linh kiện, nếu lúc thi đấu không có thì sao, thì cũng phải làm quen…” Kỳ Túy ngước mắt, “Na Na, lái xe về hướng P thành đi, làm bia di động cho tôi.” (P thành chính là Pochinki)
Bốc Na Na kinh ngạc nhìn qua Kỳ Túy, không thể tin tưởng: “Cậu nói cái gì?!”
“Nhanh lên tí đi.” Kỳ Túy cau mày, “Bo sắp rút rồi.”
Bốc Na Na tức giận bất bình thao túng nhân vật trong game xuống lầu, lên xe, theo lời lái xe chạy về P thành.
“Em thử xem.”
Vu Dương nín hơi, bắn một phát, chỉ bắn trúng xe.
Kỳ Túy nói: “Đáng tiếc...”
Bốc Na Na giận dữ: “Đáng tiếc? Cậu còn muốn bắn trúng người hả? Tôi chỉ có mũ 2 giáp 2! Một phát của súng này bắn xuyên được tôi đó! Tôi mà chết rồi các người chạy tới cứu tôi hả?”
“Xa như vậy, sao mà cứu?” Kỳ Túy dặn dò Bốc Na Na, “Chạy ngược về, trái phải tùy ý cậu.”
Vu Dương lại thử hai phát, không như ý muốn.
“Vẫn do cảm giác có vấn đề.” Kỳ Túy đứng dậy, tay trái chống xuống bàn, hơi cúi người, “Không rõ DPI chuột em lắm, đưa anh thử xem...”
Kỳ Túy đưa tay đặt ở trên tay phải Vu Dương.
Vu Dương: “!”
Kỳ Túy liếc nhìn, vừa lưu ý phản ứng của Vu Dương, vừa để tay phải phủ lên tay phải Vu Dương... Nổ súng.
Đoàng một tiếng, Bốc Na Na ngã xuống đất theo tiếng.
Tân Ba không nhịn được than thở: “Trâu bò! Bia di động bạo đầu!”
Lão Khải cười cười, lái xe đi cứu Bốc Na Na.
Kỳ Túy thả tay Vu Dương ra, “Cảm giác gần như thế, giơ súng ghìm tâm đều ăn theo cảm giác, luyện nhiều là thành.”
Vu Dương không dễ chịu hoạt động các ngón tay phải, lắp bắp: “Được, cảm ơn đội trưởng.”
Kỳ Túy cẩn thận để ý vẻ mặt Vu Dương, xác định cậu chỉ hơi ngượng ngùng ra thì cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Kỳ Túy thở phào nhẹ nhõm.
Bốc Na Na được cứu dậy uống đầy năng lượng, giơ cánh tay mập lên, phẫn uất nhìn Kỳ Túy, “Huấn luyện viên, tôi cũng muốn cậu dạy tôi.”
Kỳ Túy cười nhạo, không để ý đến hắn.
“Tôi đi trước.” Kỳ Túy túm áo khoác để ở một bên, “Các cậu luyện đi.”
Vu Dương ngẩng đầu nhìn Kỳ Túy, có chút lưu luyến, nhưng trận game còn chưa đánh xong, đành cố tĩnh tâm, tiếp tục chỉ huy.
Cửa phòng huấn luyện, Kỳ Túy quay đầu lại nhìn một chút.
Thành viên chính thức đội 1 bây giờ, đã biến thành bốn người trong phòng huấn luyện này.
Ma xui quỷ khiến, Tân Ba thay vào vị trí của Du Thiển Hề trước kia, mà Vu Dương nhỏ tuổi nhất thì lại thay vào vị trí của anh, chính thức tiếp nhận vị trí chỉ huy.
Kỳ Túy dựa vào cửa phòng huấn luyện, nhớ tới những lời mà Tạ Thần đã nói với anh hôm qua.
Hắn nói trong lòng Youth có hai chấp niệm.
Một là chuyện từng trải khi còn bé, hai là Kỳ Túy.
Kỳ Túy xoa xoa cổ tay phải, đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự chưa đủ tốt với Vu Dương.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, Kỳ Túy cảm thấy dù Vu Dương có oán trách cỡ nào cũng được.
Nhưng Vu Dương lại không vậy, cậu chỉ âm thầm như thế, tiếp nhận gánh vác trọng trách thay Kỳ Túy.
Giống như chưa từng hi vọng sẽ được cùng team với Kỳ Túy.
Kỳ Túy thở nhẹ một hơi, xuống lầu.
Kỳ Túy ngồi ở trong gara một hồi, anh tính toán thời gian, chờ trận game này gần xong thì gửi tin wechat cho Vu Dương.
Kỳ Túy: Mâu thuẫn không?
Vu Dương: Là, là nói cảm giác tay hả?
Kỳ Túy: Ừ.
Vu Dương: Không…
Kỳ Túy nở nụ cười.
Kỳ Túy: Chớ miễn cưỡng.
Vu Dương: Không có! Thật sự… Không sao.
Kỳ Túy: Ừm, cảm giác tốt.
Vu Dương: Cảm ơn đội trưởng.
Kỳ Túy: Cảm ơn cái gì?
Vu Dương: Dạy em ghìm súng…
Kỳ Túy: Việc nhỏ, em là tân đội trưởng, còn là người nối nghiệp anh, những cái này vốn không thể giấu làm của riêng, từng cái từng điểm, đều sẽ dạy cho em.
Vu Dương: Sao lại không, nói chung là cảm ơn.
Kỳ Túy mím mím môi, tiếp tục đánh chữ.
Kỳ Túy: Anh còn rất nhiều, có muốn học không?
Vu Dương: …Muốn.
Kỳ Túy: Vẫn học như vậy?
Vu Dương: Ừm…
Kỳ Túy: Học phí đâu?
Vu Dương: Em… Em còn đang tích góp, tiền thưởng lần này em chỉ mua hai chiếc điện thoại, không tiêu lung tung, Hạ Tiểu Húc nói giờ em là đội trưởng, sẽ cho tăng tiền hợp đồng cho em, quý sau sẽ bắt đầu tăng gấp đôi tiền hợp đồng, nên là năm nay em sẽ có một triệu, tính cả tiền thưởng…
Kỳ Túy: …
Kỳ Túy: Được rồi, anh không có hứng thú với thẻ lương của em.
Kỳ Túy bất đắc dĩ, nói chuyện không xen thêm chuyện tiền nong khó thế sao?
Nói chuyện yêu đương, ai muốn nói chuyện tiền hợp đồng…
Vu Dương ngượng ngùng: Hơi ít hả?
Kỳ Túy thở dài thườn thượt… Có nhiều hơn nữa, không bằng hiểu anh.
Kỳ Túy: Câm miệng.
Vu Dương: Xin lỗi.
Kỳ Túy: Không mắng em… Còn muốn học không?
Vu Dương: Có…
Kỳ Túy: Lần sau… Thử xem những cái khác?
Kỳ Túy đánh chữ: Có thể dạy em, nhưng nói không thì sẽ không rõ, anh có thể chạm tay em được không?
Vu Dương: … Được.
Kỳ Túy không nhịn được cười.
Vu Dương: Anh… Làm sao dạy em làm sao dạy được…
Kỳ Túy: Theo thói quen của anh là được?
Kỳ Túy mỉm cười, Dương thần vẫn còn quá trẻ tuổi.
Kỳ Túy: Lúc anh dạy, thì anh phải ngồi trên ghế của em, em ngồi trên đùi anh, rồi anh đỡ tay em.
Vu Dương thật lâu rồi mà chưa trả lời.
Nghĩ cũng biết, mặt Vu Dương hiện giờ đỏ tới cỡ nào.
Một lát sau Vu Dương mới nhắn lại: Trước đây em xem người khác dạy, không phải như vậy…
Kỳ Túy: Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Vu Dương triệt để nói không ra lời.
Qua một lúc lâu Vu Dương mới nhắn lại: … Nghe lời anh.
Kỳ Túy cười ra tiếng.
Có tiến triển rất lớn, tâm trạng Kỳ Túy rất tốt, lái xe về nhà.
********Ống ngắm, về sau nếu các nhân vật dùng tới ống ngắm thì mình sẽ phân biệt loại ngắm holo reddot x2 x4 x6 x8 x15 nhé, như vậy sẽ dễ edit hơn.
X15 khá là khó lia tâm và chuẩn đích, x8 thì dễ hơn nhiều. ^^
M24 gắn x15 đây. Stock chính là báng súng.