*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhân viên tới nhắc nhở hãy chuẩn bị ra trận, lúc Lão Khải đẩy cửa ra thì không khỏi bất ngờ.
Hành lang dài ngoài phòng chờ, chật ních camera cùng phóng viên, đứng đầy ra đó đến nước chảy cũng không lọt.
Lão Khải lẩm bẩm: “Không phải là…thông báo sau đó à…”
“Nếu ở trong nước thì sẽ thông báo luôn, còn thế này thì chỉ sợ bị fans Kỳ Túy đè bẹp luôn mất.” Bốc Na Na theo bản năng quay đầu nhìn Kỳ Túy, “Đội trưởng…”
Vẻ mặt Kỳ Túy như thường, gọi điện cho Hạ Tiểu Húc để hắn đến xử lý, ra thẳng phòng chờ, nói hơi lạnh nhạt: “Sau trận đấu sẽ sắp xếp phỏng vấn, lát gặp lại.”
Truyền thông luôn luôn ồn ào bữa nay lại yên tĩnh bất ngờ, không hỏi gì không tới gần, mấy nhà có chút ân oán với HOG hay Douyu cũng rất khác thường, không áp sát tới gây sự như trước, chỉ lặng lẽ chụp ảnh, quay video.
Kỳ Túy không cho thông báo sớm, truyền thông trong nước nhận được tin tức cũng tương đối trễ, thường là xuống máy bay thì mới nhận được tin, nên trong hành lang chồng đầy các vali, xếp dài đến tận dưới lầu.
Tân Ba chưa từng thấy thế trận kiểu này, sợ hãi đến mức nói lắp: “Nếu, nếu mà thông báo sớm…”
“Có khi sẽ phải mời ban bảo vệ đến ổn định trật tự.” Bốc Na Na hơi khẩn trương, xoa xoa mặt, “Đây đã đủ đáng sợ quá rồi.”
Kỳ Túy cười nhạo: “Tiền đồ.”
Bốc Na Na biết Kỳ Túy đang ngầm điều tiết tâm trạng mọi người, giỡn lại theo: “Chút tiền đồ ấy, nếu nói là cậu thì cũng có thể đó, giấu kín như bưng đến vậy, mà còn có nhiều người chạy đến đây…Không phải là cậu cố ý đâm tim tui đó chớ?”
Cái năm mà Lại Hoa giải nghệ, club đã thông báo sớm trước nửa tháng, nhưng lại đúng lúc đó trạng thái Lại Hoa không được tốt, thành tích tụt dốc không phanh, fans rời đi nghiêm trọng, hắn tự nhận lỗi giải nghệ là thuận theo lòng dân, nghi thức giải nghệ cũng đơn giản vội vàng, chỉ hai, ba bên báo chí, fan cũng chẳng được mấy người.
Kỳ Túy miễn cưỡng: “Khách khí, nhân khí quá cao, không còn cách nào.”
“Một lúc nữa đừng khóc nhá.” Bốc Na Na xoa xoa cái cổ, “Chắc chắn tôi sẽ trụ vững, cậu đừng để mất mặt.”
Kỳ Túy cười: “Khóc?”
Tân Ba cùng Vu Dương ít nhiều gì cũng còn đang hồi hộp, Lão Khải cũng nói chêm vài câu chọc cười theo, nghiêm túc nhớ lại rồi lắc đầu: “Đúng là không mà… Từ hồi còn nhỏ đang đi học tôi đã xem đội trưởng thi đấu, đến lúc vào team sớm chiều ở chung, đừng nói là khóc, viền mắt cậu ấy hồng tôi còn chưa từng thấy.”
“Cho nên mới nói cậu ta là lão súc sinh không nhân tính là đúng rồi.” Bốc Na Na hối hận không hết, “Chỉ có tôi là ngốc thôi! Năm đó Lại đội trưởng giải nghệ, suýt chút nữa tôi đã khóc tới ngất luôn, giờ trên mạng vẫn còn lưu cái bức ảnh xấu xí đó đấy! Cậu ta thì sao? Lúc đó chỉ cho truyền thông một bóng lưng, kết quả thế nào thì các cậu đoán thử xem? Lại đội trưởng giải nghệ, tin tức hot nhất là bức ảnh bóng lưng của Kỳ Túy, thứ hai là ảnh tôi ôm mặt ngồi dưới đất khóc, thứ ba là tin dự đoán team chúng ta có héo tàn không, thứ bốn! Thứ bốn mới là tin Lại Hoa giải nghệ! Lại huấn luyện viên lúc đó tức giận phải chừng mấy ngày không thèm để ý tới Kỳ Túy, làm tôi cũng bị lây theo, tôi nào chọc ai hấn ai…”
Mới đầu Tân ba còn có chút thương xót, càng nghe lại càng muốn cười, miễn cưỡng kìm nén, còn Vu Dương cũng cố ngừng cười, sắc mặt tốt hơn một tẹo.
“Tuyến lệ không phát triển như các cậu.” Kỳ Túy đi đầu, “Để mấy bên truyền thông đến khóc lóc đưa ma cho tôi? Tật xấu này, trước giờ tôi không…”
Kỳ Túy dừng bước.
Vu Dương cũng đi theo phía sau Kỳ Túy tiến vào trong khu vực thi đấu, cậu sững sờ, cũng dừng bước lại.
Trong sân, fans chen chúc nhau giơ cao bảng cổ vũ Drunk.
Đứng hàng đầu có một nam sinh hai mắt đỏ chót, thấy team HOG đi ra, cậu đứng lên, giơ cao bảng cổ vũ khá lớn.
“Drunk, không giải nghệ được không?”
Kỳ Túy cười tự giễu, trở tay che khuất ống kính camera.
Các fan nhìn thấy Kỳ Túy, cũng nhao nhao đứng dậy, giơ cao bảng màu cùng băng rôn…
“Kỳ thần, tui không để ý anh thắng hay thua, không giải nghệ được chứ?”
“Xin lỗi Drunk, tui sẽ không tiếp tục nói cậu lười biếng nữa.”
“Tui thích Kỳ thần đã tám năm, tui không cầu cậu cưới tui, chỉ cần cậu đừng đi là được, có được không.”
“Youth còn quá nhỏ, cậu đợi thêm cậu ấy thêm một năm được không?”
Vu Dương nghiêng đầu đi, kéo mũ bóng chày trên đầu xuống hết mức có thể.
Bốc Na Na lẳng lặng nhìn bảng cổ vũ ngoài sân, dường như đã quên vừa nãy chính hắn đã từng nói gì, còn chưa biết ra sao, nước mắt đã rơi xuống.
“Chuyên tâm thi đấu…” Kỳ Túy vẫn chưa thất thố, anh nhìn các fan, vẫn chưa chào hỏi, hắng giọng một cái, “Đi thôi.”
Vu Dương lau mặt, đi phía sau Kỳ Túy, theo nhân viên đến trước máy dành cho team HOG.
Kỳ Túy nghe hiểu tiếng Hàn, anh không muốn bị bình luận viên Hàn Quốc quấy rầy, nên đeo tai nghe cách âm từ sớm, điều chỉnh thử lại thiết rời, yên lặng nhìn màn hình, lẳng lặng chờ trận đấu bắt đầu.
Vu Dương kéo mũ bóng chày xuống, cột tóc lên, đeo tai nghe vào, mặc kệ máy quay phim lắc tới lia lui trước mặt cũng không thèm giương mắt tới, chuyên tâm kiểm tra thiết bị rời, điều chỉnh thử DPI.
Bốc Na Na vùi đầu nằm nhoài trên bàn một lúc, một lát sau nhổm người dậy, lau nước mắt trên mặt một cái, quay đầu thương lượng bàn bạc với Lão Khải về tuyến bay và điểm chọn nhảy.
Sau mười mấy phút, thi đấu bắt đầu.
Trận đầu tiên, tuyến bay S thành Sân bay. (ở bên Việt Nam mình toàn gọi là khu quân sự:D)
Mấy ngày nay Lão Khải đã cẩn thận nghiên cứu qua các team có xếp hạng khá cao về khuynh hướng chọn điểm nhảy dù, nhanh chóng nói: “Tuyến bay này, team MOON Hàn Quốc khá thích loot dạo, TGC thích nhảy P thành, Are thường bay cao đến khu G quen thuộc, còn Đoàn kỵ sĩ trước giờ vẫn nhảy ở khu nhà máy hạt nhân.”
Kỳ Túy nhìn bản đồ, nhấn tiêu chọn điểm, “Nhảy, tìm xe đến cảng.”
Bốn người team HOG nhảy máy bay gần như cùng lúc, Vu Dương kéo góc nhìn đến mức thấp nhất, tranh thủ rơi xuống đất nhanh nhất có thể.
Lão Khải mở dù rất sớm, vừa bay vừa báo điểm: “Ba giây trước một team nhảy, bay về khu phía trước, phía sau chúng ta có một team, có thể là đến khu nhà nước, cũng có thể là như chúng ta, coi chừng cướp xe.”
Vu Dương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể.”
Vu Dương cố chấp điên cuồng cả đêm luyện điểm nhảy nhiều lần không phải là để cho có, mỗi một vị trí mỗi một kiến trúc hay khả năng bo mới quét tới cậu đều biết rõ ràng, chỉ có cậu cướp của người khác, chứ không có ai có thể cướp xe từ trong tay cậu.
Kỳ Túy cười khẽ: “Ai dám giáp đất với em ấy…”
Được Kỳ Túy uyển chuyển khen ngợi, lỗ tai Vu Dương đỏ lên, sau khi rơi xuống thì ngay lập tức lên xe, lần lượt tiếp cận đón đồng đội.
“Team phía sau bay về hướng nhà nước rồi, an toàn.” Lão Khải là người cuối cùng lên xe, thở phào, “Nguy hiểm thật, nếu cướp xe với chúng ta, chỉ sợ tôi như chim bị bắn.”
Vu Dương cùng Bốc Na Na thay đổi chỗ ngồi trong xe, Bốc Na Na lái xe, bốn người mau chóng chạy tới cảng.
Thị lực của Vu Dương tốt nhất trong bốn người, để cậu lái xe là quá lãng phí, cậu cầm súng, bất cứ lúc nào cũng lưu ý xung quanh có người hay không, Lão Khải thì phụ trách tầm nhìn một góc khác.
Mấy người chia sẻ hết mức công tác với Kỳ Túy, giảm thiểu gánh nặng cổ tay cho anh, tranh thủ để anh đánh tới cuối cùng.
Ngay sau đó HOG chạy đến cảng, ngoại trừ Lão Khải, ba người nhanh chóng xuống xe tìm kiếm trang bị, Lão Khải thì chỉ tiện tay nhặt một khẩu súng, ở chỗ cao bật ống nhòm canh giữ, trông chừng một team ở hướng NW.
Vu Dương tìm kiếm trang bị nhanh chóng, chuột bị cậu đè đến mức kêu cạch cạch, Bốc Na Na cười: “Thổ phỉ vào thôn? Chừa chút cho các anh.”
“Biết.”
Vu Dương chạy đến bên cạnh Kỳ Túy, đem thuốc nước cùng ống nhòm x4 vứt xuống đất, rồi lại mau chóng chạy đi.
“…” Bốc Na Na trơ mắt nhìn một hộp cấp cứu mình trước mặt mình bị tay Vu Dương với tốc độ kinh người nhặt lên ném cho Kỳ Túy, đỏ mắt đố kị, “Làm gì đó? Ô Nha phụng dưỡng? Dê con quỳ nhũ?”[1]
[1] Dương cao quỳ nhũ, ô nha phản bô [Dê con qùy bú, quạ con mớm mồi nuôi mẹ.] ( trong Bách Hiếu Kinh)
Vu Dương khẽ ho, nhỏ giọng giải thích: “Tay anh ấy không thoải mái…”
Bốc Na Na căm giận: “Vậy thì đồ gì cũng không phải kiếm tới cho cậu ta được chứ?
“Mắc mớ gì tới cậu.” Kỳ Túy mở bản đồ xem vị trí khu an toàn, “Ít so bì, để ý tiếng xe.”
Lão Khải còn ở trên lầu canh gác nói: “Các cậu cứ yên tâm nhặt, không có ai… Có điều tôi nghi là có người đến bệnh viện, chắc sẽ bay cao đến G trấn, không đến khu cao tầng, thì chắc sẽ thấy ở dưới khu nhà.”
Vu Dương không thể xác định: “Quá xa… Không nghe thấy tiếng xe.”
[Đoạn này ai chơi game chắc mới hiểu chứ các nv nói thì chỉ lướt qua ha, Khu team HOG nhảy là cảng, cạnh cảng là Bệnh viện và vài khu nhà nhỏ lân cận bên trái, bên cạnh cảng là sông nhỏ và áp sông là khu dân cư cao tầng. Khu nhà nước thì nằm giữa bản đồ, cách chỗ Vu Dương lấy xe khá xa.]
“Không có gì.” Kỳ Túy bị Vu Dương dưỡng tới béo người, nên cũng biết điều, “Tôi canh cho, Lão Khải đi tìm súng đi, muốn linh kiện gì thì nhớ nói, thuốc sẽ đưa cho cậu, nhớ lấy xăng.”
Lão Khải đáp ứng rồi nhảy xuống, Kỳ Túy thay chỗ hắn.
“Người ở khu nhà tới rồi.” Kỳ Túy tắt ống ngắm, “Tiếp khách.”
Bốc Na Na nhảy ra sau vật chắn: “Tới chưa? Không nghe thấy tiếng xe.”
“Tới rồi, ba người, chưa xác định có phải là team loot dạo hay không.” Kỳ Túy nằm ở trên container, tìm chỗ chắn người, bấm ống ngắm, “Đừng nổ súng vội, để tôi xác định vị trí, rồi Youth móc đằng sau.”
Vu Dương đi từ khu container cuối cùng vòng ra ngoài, chuẩn bị trộm móc người.
Kỳ Túy báo vị trí từng tên địch, anh cùng Bốc Na Na Lão Khải chia ra mỗi người một người.
Ba giây sau…
“Nổ súng.”
Mấy người nổ súng cùng lúc, Kỳ Túy Bốc Na Na mỗi người hạ một người, Vu Dương mau chóng gạt giò một tên, còn một tên thì bò ra sau vật chắn, được đồng đội cứu.
“Cẩn thận khu cao tầng chạy tới góp vui.” Kỳ Túy nhắc nhở để Vu Dương chú ý vị trí, rồi di chuyển qua chỗ khác, “Lão Khải đừng nhúc nhích, canh kỹ khu cao tầng.”
Không ngoài Kỳ Túy dự liệu, người bên khu cao tầng nghe thấy tiếng súng thì chạy tới.
Chỉ có một điều làm Kỳ Túy bất ngờ, là địch lái thẳng xe tới.
“Thời đại này tới khuyên can mà hung hăng thế hử? Đây là tới chấp hành pháp luật thì có?” Kỳ Túy lệnh cho Vu Dương chú ý địch phía sau vật chắn, còn mình thì xoay tay lại lén bắn cho lốp xe địch đang tới một phát, “Chơi thế này mới vừa ý ha?”
Team góp vui bị Kỳ Túy bức dừng lại, lại vượt qua mọi người dự liệu, bọn họ không xuống xe tìm chỗ núp, mà mặc kệ chạy trên xe bị hỏng tiến sát gần tới hướng team HOG, nghiễm nhiên là muốn giáp mặt đấu súng.
“Không muốn sống? Nhìn mà không hiểu bọn họ muốn làm gì…” Bốc Na Na quét một băng đạn nhằm sửa bàn chân địch, “Đây là đội hình đẳng cấp đó sao?”
“Ờ đúng rồi.” Kỳ Túy phán đoán lại vị trí, “Lão Khải lại đây thay tôi, cẩn thận bị bọn họ công, tôi qua chỗ Youth…”
Trong bốn người thì Vu Dương đã tách khá xa, trước sau đều có người, chẳng may mà cậu ngã xuống đất là không có ai cứu luôn.
Vu Dương đã ném lựu đạn vào bên địch đến lúc đầu, Kỳ Túy để Bốc Na Na cùng Lão Khải canh cho anh, còn anh thì khom người đi qua vật chắn, hội hợp cùng Vu Dương.
Có đồng đội bên cạnh thật là tốt, Vu Dương cần cù chăm lo gia đình tháo mũ 3 xuống, nhỏ giọng nói: “Anh đừng thò đầu ra, em nhắm bắn hắn… em không tin em không hạ gục được hắn.”
Kỳ Túy chỉnh góc ngắm bắn tỉa, một súng headshot vào đầu một tên sau vật chắn, “Đeo đi, không cần phải thế.”
Đạo diễn góc nhìn OB quay thẳng vào chỗ Kỳ Túy, khán giả trên sân thì không nhịn được còn phải kinh ngạc thốt lên.
Vu Dương hít nhẹ một hơi, dù đã từng cùng Kỳ Túy tổ đội nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỳ Túy bắn tỉa headshot đầu địch, cậu vẫn bị kinh sợ như thường.
Vu Dương sử dụng súng không bằng Kỳ Túy, cậu nhường vị trí lại cho Kỳ Túy, rồi đứng lùi ra sau Kỳ Túy vứt lựa đạn, không tới 3 phút, ăn luôn hai tên địch đối diện.
Nhưng cùng lúc đó…
“Tao fuck cả nhà mi!”
Trên màn hình hiện lên hai thông tin kích sát.
“Are-MURE nổ chết HOG-Banana”
“Are-MURE nổ chết HOG-Kay”
“Are hơi nhây rồi đấy! Tôi đcmn!” Bốc Na Na đẩy bàn phím ra, giận dữ, “Hắn ta bán đồng đội, tự mình học Tân Ba ôm boom chạy tới chơi đồng quy vu tận! Tôi còn đang nghĩ sao nãy giờ họ lại như vậy, ra là họ xem thông báo kích sát xong rồi chạy đến chỗ chúng ta!”
Lão Khải không thể tin tưởng, đến giờ còn chưa tỉnh táo lại, “Ván đầu tiên mà… đã chơi cái này?”
Sắc mặt Vu Dương trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Are đang báo thù chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua Vu Dương vì muốn làm thoáng đường cho Bốc Na Na cùng Lão Khải mà sống mái với Are, nhưng đây là ở tình hướng cậu cùng Tân Ba đã không còn khả năng tiến vào ba vị trí đầu.
Mà thi đấu hôm nay chỉ vừa mới ở trận đầu tiên, Are đã dùng tới cách công kích tự sát, không phải vì muốn thắng, không phải vì team, mà vì họ biết Kỳ Túy muốn giải nghệ hôm nay, độ công kích cực mạnh này là muốn cho HOG mở màn đoàn diệt.
Vu Dương tháo tai nghe ném bừa lên bàn, cậu muốn đứng dậy.
“Ngồi xuống!” Kỳ Túy lạnh lùng, “Mang tai nghe vào!”
Trọng tài team HOG tiến lên một bước, cảnh giác nhìn Vu Dương.
Kỳ Túy cũng không ngẩng đầu lên, khẽ nói một câu tiếng Hàn, trọng tài gật đầu, quay trở lại.
Môi Vu Dương trắng bệch, hai tay run lên mà không biết, tự thấy cực giận dữ trong lòng, cậu cố hít sâu mấy lần, cực lực khống chế bản thân, ngồi vững cầm lấy chuột, đeo tai nghe lên.
Bốc Na Na khua loạn dưới bàn, tức giận muốn nổ phổi: “Tao fuck mẹ chúng nó! Tôi…”
“Im đi.” Kỳ Túy điều chỉnh lại tai nghe, “Na Na nhìn góc nhìn của Youth, Lão Khải OB của tôi.”
Bốc Na Na cùng Lão Khải sửng sốt, không thể tin tưởng nhìn Kỳ Túy.
“Không muốn nghe theo chỉ huy thì rời màn hình game, tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu.” Kỳ Túy lạnh nhạt, “Youth, báo lại trong người còn bao nhiêu thuốc.”
“Ba…” Vu Dương nắm tay, thở ra một hơi dài, cật lực đè xuống cơn hỏa trong người, “Ba, ba, bốn.”
“Được rồi.” Kỳ Túy bấm ống ngắm, “Địch còn ba người đúng không? Đến đây đi…”
“2vs3, xem thử ai diệt ai.”
________
Edit mấy bạn bắn nhau thui mà cũng thấy ná thở theo kakaka, khu nhà trong chương mà địch qua là khu nhà bên trái cảng ( chấm đỏ).