Bắt một con chim sẻ đơn giản đến mức nào?
Kiều Kiều đau đớn ngẩng đầu lên, cắn chặt môi để những tiếng rêи ɾỉ của mình không thoát ra ngoài. Nhưng nước mắt của cô lại chẳng nghe lời như vậy, vừa mới hít thở một lúc mà nước mắt đã rơi lã chã.
“Ngốc nghếch.” Lương Quý Trạch chậm rãi rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của Kiều Kiều, vừa nhìn đầu ngón tay nhớp nháp dính dịch thể của cô, vừa cưng chiều nói: “Sao mới nhét có ba hạt ngọc nhỏ vào mà đã khóc thành thế này rồi?”
Gò má hắn không biết tại sao lại xuất hiện một vệt máu, mấy giọt máu chưa khô, khẽ theo vết thương chảy xuống.
“Tôi đã từng xem những bộ phim em đóng, chỗ này...” Lương Quý Trạch khẽ gõ lên bụng dưới của Kiều Kiều, cười tàn nhẫn mà lạnh lùng:”Rất lợi hại, có nhét thêm ba hạt nữa cũng không thành vấn đề.”
“Thực sự không được...” Kiều Kiều cuối cùng cũng suy sụp, cô khóc rối rít, nếu không phải tay chân cô đã bị trói vào thành giường thì cô thậm chí còn có thể quỳ xuống đất để cầu xin người đàn ông ma quỷ này: “Tôi không thể chịu được nữa... Tôi sai rồi... Anh tha cho tôi đi...”
“Sai chỗ nào?”
“Hu hu...” Kiều Kiều nức nở, cô khóc nấc lên: “Không, không nên cầm bình hoa đánh anh...”
“Sai rồi.” Lương Quý Trạch cúi đầu nhìn cô trìu mến, khẽ hôn lên má Kiều Kiều, nhưng động tác của hắn lại không có chút yêu thương nào. Hắn nhét hạt ngọc thứ tư to hơn quả bóng bàn vào trong cơ thể Kiều Kiều: “Đổ chút máu cũng không sao, em đã sai thì đừng hòng bỏ chạy.”
“A!!!” Kiều Kiều liều mạng giãy dụa, thành giường phát ra những âm thanh cộng hưởng điên cuồng, nhưng càng giãy thì những nút trói lại càng thắt chặt hơn vào da thịt. Cho dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Lương Quý Trạch.
Bốn hạt ngọc bên trong thân thể cô cọ xát vào nhau, khiến nơi non mềm của cô vô cùng đau đớn. Không những thế, nơi đó còn bị những ngón tay của người đàn ông độc ác kia chen vào. Cứ mỗi lần Kiều Kiều cảm thấy cực hạn rồi thì Lương Quý Trạch luôn có cách khiến cho những hạt ngọc kia tiến sâu thêm một chút.
“Bây giờ em đang nằm nên chắc không cảm nhận được điểm thú vị của nó.” Lương Quý Trạch dường như rất thích bụng dưới của Kiều Kiều, hắn một mực vuốt ve chỗ đó. Bụng dưới của cô lúc này phồng lên, bởi vì bị hắn nhét bốn hạt ngọc vào nên chỉ cần dùng sức một chút là có thể sờ được bốn quả cầu nhấp nhô. “Nếu em đứng lên thì những hạt ngọc đó sẽ đặt đúng vị trí, em sẽ bị chúng làm cho bước đi cũng khó, mỗi bước đi sẽ chảy không biết bao nhiêu máu.”
Có vẻ như vẻ kinh hoàng trên mặt Kiều Kiều đã khiến Lương Quý Trạch hài lòng, hắn cười rộ lên: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không làm như vậy, tôi là một người thưởng phạt phân minh.”
Kiều Kiều muốn gật đầu nói mình nhất định sẽ nghe lời, nhưng bốn hạt ngọc mắc trong thân thể cô khiến cô bật khóc nức nở, cố há miệng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn đứt quãng.
“...” Lương Quý Trạch cúi đầu, hôn lên cái trán đầm đìa mồ hôi lạnh của Kiều Kiều, sau đó men theo thái dương cô đi xuống. Hẳn ngửi mùi thơm dịu dàng trên người cô, hôn dọc một đường, cuối cùng dùng lại ở bầu ngực bên trái của cô. Lương Quý Trạch thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một vòng tròn ở đó, giống như mãnh thú đánh dấu lãnh địa của mình.
Bộ phận sinh dục dưới đũng quần hắn đã cứng rắn từ lâu, nhưng Lương Quý Trạch không nóng ruột chút nào. Hắn đã gần bốn mươi, không còn là cậu bé năm nào nhìn thấy phụ nữ chỉ biết lao vào làʍ ŧìиɦ điên loạn nữa. Hắn cảm thấy cuộc sống cá nhân của mình rất tẻ nhạt, thế nên cũng mất hứng thú với chuyện giao hợp đơn giản. Làʍ ŧìиɦ chỉ là bước cuối cùng của một cuộc ân ái mà thôi, chứ không phải trọng tâm của cuộc vui.
Cũng giống như bây giờ, chơi đùa, nếm thử, bỡn cợt, hoặc thậm chí là hủy diệt mới thực sự là tìиɦ ɖu͙ƈ.
Lương Quý Trạch nhìn về phía Kiều Kiều, thiếu nữ đang thở hổn hển, nước mắt rơi lã chã, đau đớn vì bị nhét dị vật ở hạ thể, gương mặt bị ép đến mức lộ ra vẻ thống khổ tuyệt vọng, giống như một con ốc sên bị đập vỡ lớp vỏ cứng cáp của mình, để lộ ra thân thể yếu ớt bên trong.
Hình ảnh này khiến Lương Quý Trạch nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Kiều Kiều.
Không phải ở studio, cũng không phải ở trụ sở WAWA, càng không phải ở một bữa tiệc sang trọng nào. Chỉ là một buổi trưa đầy nắng, trên con đường đầy sỏi đá, hắn xuyên qua lớp cửa kính ô tô nhìn thấy cô.
Cô gái đi chân trần, vui vẻ chạy sượt qua cửa kính ô tô của hắn, tay xách đôi giày cao gót, mái tóc dài khẽ tung bay trong gió.
Lương Quý Trạch ngồi trong xe cách đó nửa mét, hắn ngồi trong thế giới âm u của mình, tham lam nhìn theo bóng dáng kia, giống như một con cá mập nhìn theo dấu máu, cứ thế đến khi cô biến mất.
Chính là như vậy.
Lương Quý Trạch lại hôn lên ngực trái Kiều Kiều, chậm rãi cắn, cắn đến tận khi Kiều Kiều kêu lên đau đớn, đến khi trong miệng cảm nhận được mùi máu thì mới dừng lại.
Cô gái đó, cuối cùng đã bị hắn bắt được rồi.
Kiều Kiều tỉnh dậy, toàn thân ngứa ngáy vô cùng.
Cô chỉ nhớ là trước khi mình ngất đi thì Lương Quý Trạch đã nhét vào người cô hạt ngọc thứ sáu. Giống như những lời hắn nói, cái miệng nhỏ phía dưới của cô hình như không bao giờ biết thỏa mãn, rõ ràng đã căng cứng như thế mà vẫn có thể nuốt thêm được vài hạt. Cô muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra miệng mình chẳng biết đã bị nhét một quả cầu cao su từ khi nào, đầu lưỡi bị đẩy vào bên trong, cô không thể nói được.
Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đang rong ruổi trên người mình, đầu óc cô hỗn loạn một lúc mới phản ứng lại được những hạt ngọc kia đã bị thay thế bằng một côn ŧɦịŧ nóng hổi. Lúc này, tiểu huyệt của cô đang run rẩy mút chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ to lớn của người đàn ông kia.
Cả người cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị người đàn ông đâm vào liên tục, thứ to lớn của hắn như muốn xuyên thủng cả người cô. Kɦoáı ƈảʍ không biết tích lũy bao lâu dần dần trở nên tê dại, Kiều Kiều đau đớn cố gắng giãy dụa thoát khỏi người đàn ông, nhưng lại khiến hắn tiếp tục tấn công thêm một đợt nữa.
Tại sao lại biến thành như thế này...
“Thật là thoải mái.” Lương Quý Trạch quay đầu Kiều Kiều qua, cưỡng chế hôn lên môi cô: “Em có biết làʍ ŧìиɦ với em rất sướng không?”