Edit: Jin
Beta: Ami
Tần Thụy Thành xoa tay hầm hè lên kế hoạch phải khiến Kiều Kiều ít nhất một lần "Làm rồi còn muốn làm tiếp, nhớ mãi dư vị" khi vận động trên giường, vì thế nên anh đã chuẩn bị suốt vài ngày, dùng ngón tay đếm ngày kết thúc quay chụp của 《 Liên Hoàn 》, Tần Thụy Thành còn đặc biệt đặt mua từ trên mạng vài loại món đồ chơi nhỏ với kích cỡ đa dạng, ngay cả mùi vị của áo mưa cũng đều được chọn lựa kỹ càng.
Cảnh tượng một:
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em thích loại trái cây nào?
Trả lời: Hỏi làm gì?
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Muốn hiểu em thêm hơn chút có được không?
Trả lời: Là thanh long.
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành":...... Có thể chọn hương vị khác hay không?
Trả lời: Sầu riêng?
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": ( icon kinh hách) OMG, chúng ta thật là trời sinh một đôi, anh cũng đặc biệt thích ăn sầu riêng!... Nhưng mà có thể là loại trái cây nào phổ biến hơn một chút hay không?
Trả lời: Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Định mua cho em cục... Xà phòng. Nhưng là nó hình như chỉ có vị dâu tây, vị quýt, vị nho và vị táo thôi.
Trả lời: Vị nho là được.
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Được rồi ×XD
Vì thế áo mưa hương vị nho cứ như vậy mà được chọn.
(Ami: Thành cưa hỏi chị để chọn mua bcs đó chị êiii:33)
Cảnh tượng hai:
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em thích chơi nhảy lầu hay là chơi sơn xe?
Trả lời: Vẫn là tàu lượn siêu tốc đi.
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Vậy em thích tàu lượn siêu tốc phun nước hay là tàu lượn siêu tốc dưới đất?
Trả lời: Em chỉ chơi tàu lượn siêu tốc trên không trung...
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Chọn một trong hai đi.
Trả lời: Vậy tàu lượn siêu tốc trên mặt đất là được, nước sẽ làm quần áo bị ướt.
Tin nhắn đến từ "Tần Thụy Thành": Haha. Anh cũng cảm thấy như vậy.
Vì thế gậy mát xa tại nhà có thêm công năng phụ cứ như vậy mà được đặt mua.
Đương nhiên không chỉ ngừng ở đó, anh còn đặt trước một bữa ăn lãng mạn kèm dàn nhạc giao hưởng được mời từ Pháp về, tự mình đi khảo sát các phòng tuần trăng mật ở khách sạn, liệt kê một "danh sách các loại tư thế" thật dài, thậm chí còn trước tiên nói phục vụ mát xa thật tốt, dùng những tơ lụa nóng bỏng mát xa làm mỗi khớp xương trên thân thể Kiều Kiều đều giãn ra, gắng làm Kiều Kiều đạt tới dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh cần phải lấy lại vị trí của mình một lần nữa, bởi vì Tần Thụy Thành phát hiện gần đây anh hầu như đều không gặp được Kiều Kiều. Từ khi Kiều Kiều được điều tới Tổng bộ cho đến bây giờ, anh lâu lâu không thấy bóng dáng của cô, hơn nữa, bởi vì tổng bộ có đông đảo người ở thường trú, Kiều Kiều cũng không hề giống như trước luôn chọn Tần Thụy Thành làm bạn diễn, còn có một ít người khác không thể hiểu được lại xuất hiện chặn ngang giữa anh và Kiều Kiều một chân, quá đáng nhất là làm cho anh cùng Kiều Kiều không được ở chung một chỗ, những điều này đều khiến Tần Thụy Thành vô cùng khó chịu.
Thế cho nên bất luận như thế nào, anh cũng muốn nắm chắc cơ hội đêm nay.
"Em nghĩ là em nên thay đồ......" Kiều Kiều câu nệ mà túm túm chiếc váy trên người: "Anh xem em mặc bộ này có được không?"
"Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, đã thanh toán tiền rồi mà, chúng ta muốn mặc cái gì thì mặc cái đó." Tần Thụy Thành hôn hôn đỉnh đầu Kiều Kiều: "Hay là em chờ anh trở về đổi dép lê?"
"Tây trang với dép lê sao? Quá quái dị đi!"
"Đây chính là mốt thời trang thời thượng của năm nay!"
Hai người nói nói cười cười mà đi hướng đại sảnh Tổng bộ WAWA, kết quả ngoài ý muốn phát hiện sảnh lớn của Tổng bộ hôm nay không biết đã có chuyện gì xảy ra mà ở rất nhiều chỗ đều treo lên những quả bóng bay màu tìm nhạt cùng với những dãi lụa rực rỡ.
"Oa, hôm nay là ngày hội gì sao?"
"Không phải đâu." Một nhân viên công tác nghe được Kiều Kiều kinh ngạc cảm thán liền tốt bụng mà giải thích nói: "Nghe nói đêm nay có người cầu hôn đó."
Nói đến cầu hôn, chúng ta không thể không đề cập đến một chút truyền thống của WAWA. WAWA là một công ty vô cùng có nhân tính, tuy rằng không cho phép cấp dưới cùng cấp trên phát sinh tình cảm trực tiếp, nhưng lại vô cùng cổ vũ những nhân viên cùng lĩnh vực ghép đôi, ví dụ như bạn là diễn viên, bạn trai bạn cũng là diễn viên, nếu các bạn có dự định kết hôn, các bạn không những có thể mượn địa điểm của công ty để tiến hành cầu hôn, hơn nữa ngay hôm sau còn có thể được hưởng "quyền ưu tiên trong lựa chọn của vợ chồng", cũng chính là các bộ phận nhân sự hậu cần đều sẽ đối với các bạn mở rộng đèn xanh, tận lực bảo đảm các bạn có thể ở công ty giải quyết các vấn đề sinh hoạt vợ chồng, hiệu lực này sẽ được duy trì liên tục và vĩnh cửu ở WAWA.
Kiều Kiều có biết một vài cặp vợ chồng trong công ty, AV của các cặp vợ chồng từ trước đến nay tương đối đắt khách, thậm chí còn sản sinh ra "văn hóa phu thê".
"Thế nào? Rất hâm mộ sao?" Tần Thụy Thành nghiêng đầu nhìn Kiều Kiều: "Em muốn ư? Anh cũng có thể an bài một nghi thức cầu hôn tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với cái này, em muốn đi nơi nào kết hôn cũng đều có thể, em thấy du lịch đảo thì thế nào? Có thích vùng nhiệt đới không?"
"Không......" Kiều Kiều lắc đầu, than nhỏ nói: "Em không nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy."
"Ừ tốt." Tần Thụy Thành nhún nhún vai: "Đến khi nào em muốn kết hôn thì hãy nói cho anh biết đầu tiên."
"Di, vì cái gì?"
Tần Thụy Thành cười một chút: "Em đoán xem."
Có thể nhìn ra được người đàn ông chuẩn bị cầu hôn trực tiếp ở sảnh lớn có tâm tư rất tinh tế, hắn thậm chí đem khu nghỉ ngơi với hàng ghế mây màu xanh lục quấn thêm tấm lụa trắng xinh đẹp, thoạt nhìn như những đóa hoa trắng nhỏ đang lắc lư đón gió, hai màu xanh trắng tôn nhau lên, vô cùng có hơi thở rừng rậm.
Lúc này lại có mấy người chuyển phát nhanh đẩy một xe con hoa tươi lại đây, Kiều Kiều ban đầu cho rằng sẽ là hoa hồng đỏ, lại gần mới phát hiện thế nhưng đều là hoa vải, nhụy hoa là các cúc áo tinh xảo đầy màu sắc, phần lớn cánh hoa dùng vải xô xếp thành, tầng tầng lớp lớp, màu trắng kết hợp với xanh sẫm, màu xanh biển chiếm đa số, thỉnh thoảng xen lẫn cây nghệ cùng phấn hồng, không giống hoa dùng để cầu hôn, nhưng lại ngoài ý muốn tạo cảm giác đẹp đẽ cùng ấm áp.
"Anh xem." Kiều Kiều chỉ chỉ những đóa hoa đó, vẻ mặt hâm mộ: "Em rất muốn gặp người đàn ông này."
"Chỉ với mấy đóa hoa vải mà đã chinh phục được em sao?" Tần Thụy Thành hừ nhẹ một tiếng, trên mặt giả vờ một bộ dạng khinh thường: "Anh còn tưởng rằng yêu cầu của em rất cao a."
...... Không được, mình ngày mai phải đi học liền lớp may vá mới được! Tần Thụy Thành âm thầm nghĩ đến.
"Em cảm thấy kỳ thật loại chuyện cầu hôn này, quan trọng nhất chính là tâm ý a. Anh có thể cảm nhận được tình yêu của đối phương, anh cũng nguyện ý vì cô ấy mà trả giá bằng sinh mệnh, hơn nữa ngoại trừ đối phương, anh cũng không thể tưởng tượng ra còn có thể cùng với ai ở bên nhau với."
Kiều Kiều chặn đứng câu chuyện, hứng thú bừng bừng mà chỉ vào cửa nói: "Anh xem, anh xem, có phải người đàn ông muốn cầu hôn sắp tới hay không?"
Cô hưng phấn mà nhìn xung quanh, ý muốn tìm người con gái may mắn được cầu hôn, kết quả nhìn tới nhìn lui giống như tất cả mọi người đều là người đứng xem, không có một cô nương nào đơn độc đứng ở trong sảnh lớn.
"Chẳng lẽ cô ấy không có tới?" Kiều Kiều bắt đầu vì người cầu hôn mình chưa từng gặp mặt mà bi thương: "Thật đáng tiếc, nếu muốn cự tuyệt thì tốt xấu gì cũng phải tới gặp mặt chứ, bằng không trước nhiều người như vậy sẽ rất xấu hổ nha."
Cách chỗ này hơi xa, chỉ nhìn ra được người từ trên xe xuống một thân cao gầy, Kiều Kiều nhón chân ngẩng dài cổ lên xem, càng xem càng cảm thấy có chút không thích hợp, tại sao người đàn ông này lại thẳng tắp đi về hướng cô? Sao cô càng nhìn người đàn ông này lại càng cảm thấy quen mắt?
Tần Thụy Thành híp mắt nhìn trong chốc lát, nói: "Đó không phải là Chu Viễn Xuyên sao?"
Đúng thật là anh Chu!
Chu Viễn Xuyên mặc một bộ tây trang màu trắng, trên ngực điểm xuyết một chiếc khăn màu đỏ rượu xinh đẹp, vai rộng chân dài, bước đi bộ bộ sinh phong, bắt đầu từ sảnh lớn tiến vào, cơ hồ liền mang theo ánh mắt của tất cả mọi người.
"Viễn Xuyên!" Tần Thụy Thành bước lên phía trước hai bước, đánh giá Chu Viễn Xuyên từ trên xuống dưới một phen rồi nói lời chế nhạo: "Cậu đây là muốn làm gì? Trang điểm giống như một con khổng tước trắng vậy, là bạn chú rể à?"
Chu Viễn Xuyên không nói chuyện, chỉ là nhấp miệng mỉm cười, ánh mắt phóng tới phía sau Tần Thụy Thành dừng lại ở trên người Kiều Kiều, ôn nhu mà lưu luyến.
"Chào anh Chu!" Kiều Kiều cũng nhanh chóng phất tay chào hỏi, không biết tại sao cô hiện tại lại có một loại cảm giác kỳ dị giống như bị "bắt gian trên giường"... Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì Tần Thụy Thành?
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu, cậu đây là làm bạn chú rể cho ai thế?" Tần Thụy Thành lấy khuỷu tay thọc thọc Chu Viễn Xuyên.
"Tôi không phải đảm nhận vai trò bạn chú rể." Chu Viễn Xuyên nhìn chăm chú Kiều Kiều rồi thong thả ung dung nói: "Tôi đêm nay là tới cầu hôn."
Kiều Kiều lập tức bốc lên một loại dự cảm không tốt.
"Cầu hôn?" Tần Thụy Thành sợ tới mức khoa trương mà ngửa người: "Oa, cậu yêu từ lúc nào? Chẳng lẽ là người mà cậu mang về từ Mĩ? Giấu mọi người cũng thật giỏi đó."
"Tôi là đến để cầu hôn Kiều Kiều."...
"Từ từ đã..." Tần Thụy Thành giơ đôi tay lên làm trạng thái đầu hàng, sau đó quay đầu lại nhìn nhìn Kiều Kiều rồi lại nhìn nhìn Chu Viễn Xuyên, vẻ mặt có chút buồn cười: "Kiều Kiều mà cậu nói, chắc không phải là Kiều Kiều này đúng không?"
"Đúng vậy." Chu Viễn Xuyên vô tội gật gật đầu: "Cảm ơn cậu đã đưa cô ấy tới đây, tôi còn đang định gọi điện cho cô ấy."
Kiều Kiều đã hóa đá tại chỗ.
Nhưng Chu Viễn Xuyên cũng không để cho cô hóa đá lâu lắm, anh vòng qua Tần Thụy Thành, đi đến trước mặt Kiều Kiều, Chu Viễn Xuyên cao hơn rất nhiều so với Kiều Kiều, bởi vậy lúc anh cúi đầu nhìn cô thế nhưng mang theo chút vẻ thiên chân cùng tính trẻ con giống trẻ nhỏ.
Sau đó, Chu Viễn Xuyên chậm rãi quỳ một gối trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Kiều Kiều, trong mắt lóe lên ánh sáng, ôn nhu mà thanh tuấn, anh nhẹ giọng hỏi: "Vậy em có đồng ý gả cho anh không?"
"Không được!" Tần Thụy Thành lập tức chen vào, sắc mặt của anh vô cùng xấu, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, anh trực tiếp túm chặt tay Kiều Kiều muốn kéo cô rời khỏi đây, nhưng lực của anh quá mạnh làm cho Kiều Kiều không đứng vững được, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất: "... Đau quá!"
"Thực xin lỗi." Tần Thụy Thành thở dài một hơi, nhắm mắt lại miễn cưỡng làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn cứ túm Kiều Kiều muốn bước nhanh rời đi, chung quanh rất nhiều người đều đang xem, Chu Viễn Xuyên vẫn cứ quỳ một gối tại chỗ, chỉ là ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía hai người họ.
"Khoan đã, em có lời muốn nói!" Kiều Kiều dùng sức tránh thoát ra, Tần Thụy Thành đành phải buông tay, Kiều Kiều trở lại trước mặt Chu Viễn Xuyên, hốc mắt cô có chút ửng đỏ, cũng không biết là do đau nên chảy nước mắt sinh lý hay là vì lý do gì khác. Kiều Kiều muốn nâng Chu Viễn Xuyên đứng dậy, nhưng Chu Viễn Xuyên vẫn kiên trì quỳ một gối dưới đất, Kiều Kiều đành phải ngồi xổm xuống theo.
"Em đồng ý gả cho anh chứ?" Chu Viễn Xuyên nhẹ giọng lại hỏi một lần.
"... Thực xin lỗi." Kiều Kiều cắn cắn môi, vội vàng giải thích nói: "Anh Chu, anh rất tốt! Anh... anh là người thông minh nhất mà tôi từng gặp! Tôi thật cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng mà..."
"Như vậy là quá nhanh sao?"
"Anh Chu, tôi vốn không biết rõ anh, anh cũng không biết rõ tôi." Kiều Kiều nói năng lộn xộn: "Tôi chỉ biết tên anh, tuổi tác của anh, anh là một nhà khoa học, tôi nghĩ chắc là Tần Thụy Thành còn hiểu biết về anh hơn so với tôi, tôi không biết anh thích màu sắc như nào, khẩu vị ra sao, thích ăn bánh bao hay là ăn cơm, ngay cả thứ anh nghiên cứu tôi cũng đều dốt đặc cán mai... Những lần chính thức hẹn hò của chúng ta đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói không chừng tôi còn có một ít đam mê anh không thể chịu đựng được, tôi cảm thấy nếu hiện tại tôi đồng ý lời cầu hôn của anh không chỉ là không có trách nhiệm đối với bản thân mà càng là không có trách nhiệm đối với anh a."
"Mục đích của việc hiểu biết lẫn nhau là làm chậm lại giá trị chờ mong với đối phương, mà sự kiên nhẫn anh dành cho em là vô hạn. Đương nhiên, nếu em không thích ở anh cái gì, anh cũng có thể ngay lập tức sửa đổi, anh có thể cùng em duy trì thói quen ăn cơm cùng nhau, thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi để ở bên em... Chỉ cần em nói ra."
"... Anh Chu, anh không cần phải làm đến mức như vậy."
"Chỉ cần có thể khiến em đồng ý."
"... Thực xin lỗi." Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Tôi cảm thấy, chắc anh cũng không phải là yêu tôi."
Chu Viễn Xuyên há miệng thở dốc, hình như anh muốn nói câu gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là dừng ở trong cổ họng, không hề nói ra.
@@@
Rất nhiều năm về sau, khi đã đứng ở trên bục nhận thưởng giải Nobel, trước vài tỉ đôi mắt trên toàn thế giới đang chú ý tới mình, đối mặt với câu hỏi của người trao giải, Chu Viễn Xuyên vẫn chỉ chọn một câu nói làm câu trả lời.
"Anh Chu, người trong giới khoa học đều khen ngợi anh là người "duy nhất có thể nhìn thấu quy luật của vạn vật trên thế gian", vậy xin hỏi anh có đồng ý với điều này hay không?"
"... Tôi không đồng ý." Người đàn ông ăn mặc tây trang tiếp nhận microphone, dùng tiếng Anh lưu loát mỉm cười trả lời: "Tôi nghĩ cái vinh dự này hẳn là thuộc về một người vô cùng quan trọng đối với tôi ——"
"Cô ấy có thể nhìn thấu tôi."
Vote và cmt để team có động lực edit nha mọi người >