Sau khi quay chụp xong, Kiều Kiều thu dọn đồ vật qua loa rồi rời khỏi studio, thậm chí cũng không dám nói một lời với Trình Tu đã mặc đồ chỉnh tề.
Trên mặt cô lửa thêu nóng rát, bước chân đi đường cũng rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến đại sảnh lầu một của tổng bộ. Tới đại sảnh rồi cô mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới bản thân đã sớm không còn ở khu chung cư cũ, vì thế lại đành phải đi vòng vèo trở lại tiếp tục ngồi thang máy.
Được rồi, chắc là do đi quá nhanh nên đầu óc không đuổi kịp…
Điện thoại trong túi rung hai cái, tin nhắn nhắc nhở Kiều Kiều trước quầy tiếp tân có đồ gửi đến. Kiều Kiều vừa nghi hoặc vừa đeo túi trở lại trước quầy tiếp tân đại sảnh của tổng bộ, xác nhận ký tên rồi sau đó thuận lợi mà nhận được bưu phẩm ——
Là đồ chơi.
……
“Ách, xin hỏi cô có biết là ai đưa tới không?”
“Thật ngại quá nga, là chuyển phát nhanh đưa tới, chúng tôi chỉ phụ trách nhận mà thôi.”
“Dạ, cảm ơn.”
Kiều Kiều buồn bực trở về.
Cô nhìn sang trái phải, phát hiện không ai chú ý đến cô, vì thế nên tìm một góc yên lặng ở khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, bắt đầu giống như ăn trộm mà mở thùng giấy ra. Chẳng biết vì sao, cô cứ hoài nghi là ai đó đã gửi sai người, chắc là trong gia đình có con nít linh tinh, bằng không thì ai sẽ gửi cho cô món đồ chơi này? Con là loại đồ chơi con quay ấu trĩ này.
Thùng giấy được gói rất chỉnh tề, bên trong là một cái bản kim loại hình vuông màu ngân bạch kim, đường cong đẹp đẽ được thủ công tinh tế, nhìn không ra bất kỳ dấu vết đường nối nào tạo thành, gần giống như là hàng mỹ nghệ. Kiều Kiều nhịn không được mà ‘oa’ một tiếng, giơ nó lên so với đèn. Cái bản kim loại này thật sự đặc biệt xinh đẹp, nếu không phải trên thùng giấy ghi rõ là đồ chơi, Kiều Kiều căn bản sẽ không nghĩ đây là thứ thuộc về con nít.
Cô lưu luyến buông bản kim loại, lấy đồ còn trong thùng giấy ra, quả nhiên là một con quay, nhưng con quay này cũng là toàn thân ngân bạch, rõ ràng là cùng một loại với bản kim loại, tạo hình cũng không giống với con quay nhìn ngu ngốc như trên thị trường, con quay này phi thường thon dài, hai đầu trên dưới đều nhòn nhọn, như là một cô nương mảnh khảnh bị gió thổi bay làn váy.
Kiều Kiều đã hoàn toàn bị hai món đồ chơi tinh xảo dành cho con nít này thuyết phục, cô thử ở bản kim loại chuyển động con quay, nhưng bản kim loại quá mức bóng loáng, vô luận nỗ lực thế nào, con quay nhỏ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chuyển động một hai vòng rồi ngã xuống đất, cô lại thử ở trên bàn pha lê, trên sàn nhà, thậm chí trên quyển sách trước mặt, tất cả cũng đều không ngoại lệ, lấy thất bại làm chấm dứt.
Có cô gái trước quầy tiếp tân nhắc nhở Kiều Kiều xem giấy hướng dẫn bên trong hộp. Kiều Kiều duỗi tay, quả nhiên, trong chớp mắt đã sờ được một tờ giấy, mặt trên yêu cầu cắm điện cho bản kim loại, Kiều Kiều lại gấp không chờ nổi mà tìm một đầu cắm, cắm điện xong, bản kim loại cũng không có biến hoá gì rõ ràng, Kiều Kiều nửa tin nửa ngờ mà đem con quay nhỏ màu bạc quay ——
……
Con quay cư nhiên bay lên không!
Cô không hề nhìn lầm, con quay bạc nhỏ như là bỗng nhiên sống lại, chậm rãi rời khỏi bản kim loại ở mặt ngoài, cân đối mà phóng lên cao khoảng chừng 10 cm, lúc sau bắt đầu ổn định mà xoay tròn trên không, không hề có dấu hiệu mệt mỏi, Kiều Kiều thậm chí còn giật mình vì bản kim loại, phát hiện nó còn xoay theo con quay.
Thần kỳ, quá thần kỳ, quá thần kỳ… Đây đúng thật là món đồ chơi con nít sao?
Kiều Kiều như là phát hiện được tân đại lục, không ngừng có ý đồ chạm đếm con quay đang xoay tròn ở trong không trung, chơi vui vẻ vô cùng.
Tiếng chuông điện thoại lúc này đột nhiên vang lên, sau khi cô bắt máy thì có một giọng nam ôn nhu mang chút ý cười truyền đến: “Có thích quà tôi tặng không?”
Kiều Kiều nhất thời cảm thấy thanh âm này phi thường quen tai, hồi ức hai giây xong mới bừng tỉnh đại ngộ mà ‘a’ một tiếng.
“A... Là anh Chu!” Kiều Kiều phi thường vui mừng. "Anh đã trở về từ nước Mỹ sao?”
“Đúng vậy, chuyện lần trước hy vọng cô không giận, lúc đó tôi quá sốt ruột.” Bên trong lời xin lỗi của đối phương thật thành khẩn, biểu đạt mình đã biết lỗi, điều này làm cho một chút không thoải mái trong lòng Kiều Kiều cuối cùng cũng lập tức liền tan thành mây khói. Ấn tượng của cô đối với Chu Viễn Xuyên kỳ thật rất tốt, thoạt nhìn giống như không biết giận, người lại nho nhã, một thân hơi thở xuất thân danh giá, tâm sự với anh, ngay cả ông trời cũng có thể cảm giác được lợi ích không nhỏ.
“Giữa trưa hôm nay tôi mới vừa xuống máy bay. Tôi có thể mời cô ăn cơm chiều để chuộc lỗi không?” Chu Viễn Xuyên vẫn có lễ mà khách khí dò hỏi như cũ, tuy rằng Kiều Kiều chỉ hợp tác cùng anh một lần, nhưng ngữ khí của đối phương lại làm người ta cảm thấy giống như hai người đã quen biết rất nhiều năm, hoàn toàn không cảm thấy mạo muội cùng đường đột.
“……” Nhưng Kiều Kiều vẫn do dự.
“Không tiện sao?” Thanh âm của đối phương lập tức thấp hèn, tựa hồ rất thất vọng.
“…… Không có, không có!” Kiều Kiều rưng rưng từ biệt kế hoạch chơi game buổi tối của mình. “Bây giờ tôi đang ở đại sảnh của tổng bộ của WAWA…”
“Vậy cô ra đi.” Chu Viễn Xuyên nhẹ nhàng cười. “Tôi đang ở ngoài cửa.”
……
Kiều Kiều cất bản kim loại cùng con quay lại vào hộp, cô mới vừa đi ra cửa thì đã thấy Chu Viễn Xuyên đang ngồi ở trong xe, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, anh đang vẫy vẫy tay với cô.
Anh mặc một chiếc áo khoác lông màu xanh sẫm xọc trắng, thoạt nhìn quả thực rất giống học sinh còn đang đi học, một tháng bôn ba tựa hồ cũng không làm anh mệt mỏi, ngược lại hình như còn khiến anh trắng hơn lúc trước một ít, mạch máu xanh lá ẩn ẩn khắc trên cánh tay đang gác trên cửa sổ xe của anh, anh thực galang vói người vòng qua giúp Kiều Kiều mở cửa xe, Kiều Kiều có chút co quắp mà ngồi xuống.
Kết quả là vừa mới lên xe thì Chu Viễn Xuyên bỗng nhiên cúi người rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Kiều Kiều một chút.
Anh khắc ở trên môi cô một nụ hôn mềm nhẹ, nhẹ đến mức giống như chuồn chuồn lướt nước. Anh hôn xong thì tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra mà quay lại lái xe. Còn cả người Kiều Kiều đều sững sờ ở trên chỗ ngồi, độ ấm trên mặt tầng tầng kéo lên, màu hồng phấn trong phút chốc liền tràn ngập trên gương mặt non mịn.
Sao, sao bỗng nhiên lại…
“Thế nào?” Chu Viễn Xuyên nghiêng đầu nhìn Kiều Kiều một cái, mới dường như hiểu được mà nhấp môi cười một chút. “Thực xin lỗi, tôi mới trở về từ Mỹ, có thói quen, dọa đến cô sao?”
“Không, Không sao…” Kiều Kiều cúi đầu lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu,. “Động tác của anh Chu thực nhanh chóng, tôi hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại…”
“Thói quen động tác của tôi bình thường hơi nhanh, đặc biệt là khi tôi phát hiện chuyện này rất có giá trị.”
Chu Viễn Xuyên nói xong thì giống như không có việc gì mà khởi động xe làm Kiều Kiều nhất thời có chút nắm bắt không ra được ý tứ chân chính của anh, cũng may là anh cũng không có làm cô suy nghĩ khổ tâm lâu lắm. Xe chạy băng băng ở khu náo nhiệt một lát xong liền ngừng ở trước một nhà hàng được trang hoàng xa hoa.
“Chúng ta không cần ăn ở chỗ này đâu anh Chu!” Kiều Kiều thấy rõ ràng tên nhà hàng xong thực sốt ruột mà quay đầu cảnh cáo nói. “Lúc tôi học đại học, tôi đã cùng một người bạn và bạn trai của cậu ấy đến đây ăn cơm, chỉ một bình trà thôi mà đã lấy đi nửa tháng sinh hoạt phí của hai người bọn họ.”
“Không có việc gì.” Chu Viễn Xuyên mỉm cười. “Tôi có vé ưu đãi.”
“Nga, phải không?” Kiều Kiều còn có chút do dự. “Nhưng loại nhà hàng này hẳn là sẽ không ưu đãi nhiều như vậy đi?”
“Nhưng nếu hôm nay không dùng thì sẽ quá thời hạn nga.”
“Di? Vậy thì tôi vào trước dành chỗ…”
Hai người mới vừa bước vào nhà hàng thì nhân viên phục vụ có tố chất được huấn luyện liền tiến lên tiếp đón. Hóa ra, Chu Viễn Xuyên đã đặt chỗ từ trước, điều này làm cho Kiều Kiều phải lau mắt mà nhìn, vẫn là nhà khoa học vật lý có đầu óc, sợ lãng phí phiếu ưu đãi và không có chỗ nên đã gọi điện thoại để hẹn trước.
“Trong một tháng qua cô khoẻ không?” Chu Viễn Xuyên rót cho Kiều Kiều một ly rượu vang đỏ xong rất nghiêm túc hỏi.
“Ân… Cũng không tệ lắm.” Kiều Kiều gãi gãi đầu. “Kỳ thật, tôi còn muốn cảm ơn anh, bộ phim quay chụp cùng anh được hưởng ứng rất tốt, liên tục có vài đạo diễn đã tìm tới tôi. Hơn nữa, tôi hiện tại cũng được đóng vai nhân vật mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Không, là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.” Chu Viễn Xuyên không cười mà nghiêm mặt nói. “Thật sự, cô không biết cô đã mang đến cho tôi bao nhiêu món đồ trân quýt.”
“Phải không?” Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu, cái miệng nhỏ nhấp ngụm rượu để che dấu.
“Khả năng hỏi như vậy có chút đường đột, nhưng có điều là tôi đã bối rối rất lâu.” Anh dừng một chút. “Ân… Xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
‘Phốc’, Kiều Kiều đang nhấp rượu thì bị sặc một chút, Chu Viễn Xuyên đưa khăn giấy qua, Kiều Kiều vội vàng không ngừng tiếp nhận. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời không khống chế được tốt tốc độ nuốt…”
“Không sao cả.” Đối phương cười khoan dung rồi tiếp tục truy vấn. “Vậy cô đã có bạn trai chưa?”
“Không có…”
Chu Viễn Xuyên hơi hơi mỉm cười.
“Thế anh Chu ở nước Mỹ có khỏe không? Nghe nói học mấy thuyết đó tương đối mệt?” Kiều Kiều tò mò mà đặt câu hỏi.
“Sẽ không, nghiên cứu với tôi mà nói giống như chơi trò chơi, làm tôi cảm thấy thả lỏng cùng thích ý.”
“Oa.” Kiều Kiều bắt đầu khát khao. “Vậy chẳng phải là giống như mỗi ngày đều được chơi sao? Vừa có tiền vừa có trò chơi để chơi, quả thực là trạng thái sinh hoạt sướng nhất trên thế giới, hoàn toàn sẽ không có phiền não nha anh Chu!”
“Cũng có phiền não chứ.” Đôi mắt cảu Chu Viễn Xuyên thật sự rất đẹp, khi anh nghiêm túc chuyên chú nhìn một người như vậy khiến người ta rất khó mà không bị đôi mắt anh hấp dẫn đi lực chú ý. “Cô phải chơi giỏi hơn những người chơi giỏi khác trên thế giới, còn phải thật xảo diệu, một khi thần linh cảm không chiếu cố cô thì mỗi công thức đều có thể biến thành dây treo cổ xiết chết cô.”
“Là vậy sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ có khoa ngữ văn mới cần linh cảm…”
“Ngay lúc cô chạm đến đủ cao, cô sẽ phát hiện cô cùng đối thủ của cô ở bất luận phương diện gì đều đã không sai biệt gò mấy, ý nghĩa giải toán cùng thực nghiệm lúc này đều mất đi.”
“Ngô… Thâm sâu quá.” Kiều Kiều nhét một cái bánh bơ kem vào trong miệng xong trấn an nói. “Có điều là tôi tin tưởng anh sẽ trở thành người lợi hại nhất.”
“Cảm ơn.” Chu Viễn Xuyên mỉm cười nói. “Thế thì tôi có thể theo đuổi cô không?”
Ấn ngôi sao cmt ủng hộ đy nả >< Xuyên cưa cưa >