Edit: Ruby
Beta: Su + Minh
Kiều Kiều mở mắt thì phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường nhà mình.
Cô ngây người 2 giây, cho rằng mình đang nằm mơ, sau đó liền tỉnh táo lại, xoay người xuống giường xong liền lấy điện thoại gọi tới điện thoại của công ty WAWA.
Điện thoại đang kết nối, lòng cô như có lửa đốt. Cô vừa chờ đầu bên kia bắt máy vừa dùng đốt ngón tay gõ trên bàn.
“Xin chào, đây là sđt riêng dành để tra xét lịch làm việc của công nhân viên ở công ty WAWA, xin mời đưa ra dãy số công nhân viên của mình.” Giọng nữ nhu hòa tiếp nối điện thoại.
“37740221.” Kiều Kiều vội nói.
“... Nghiệm chứng thành công, Kiều tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Ừm… Tôi muốn tra một chút. Vào khoảng chiều nay, tôi có một suất diễn quay chụp bổ sung hay không?” Kiều Kiều mím môi, giọng điệu run rẩy hỏi. “Cấp bậc hạn chế của suất diễn này tương đối cao, tôi đoán chắc quay chụp cảnh cấm 21+, cảnh tượng chủ đạo là bạo lực.”
“Dạ vâng, xin cô chờ một chút.” Đầu bên kia điện thoại yên lặng, Kiều Kiều khẩn trương. Cô bắt đầu tự động gõ gõ gõ ngón tay ở trên bàn. Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời. “Xin chào Kiều tiểu thư, đúng là 2h chiều nay cô có lịch đóng một suất diễn cảnh cấm 21+ với cấp bậc hạn chế. Cụ thể là bao gồm buộc chặt, bịt mắt cùng quất roi, xin hỏi có cần nêu kỹ càng tỉ mỉ thêm cho cô nghe nữa không?”
“Không cần…” Kiều Kiều duỗi tay ra. Không thể không nói, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. “À mà tôi muốn khiếu nại, cảnh diễn đó gây tổn thương trên thân thể tôi. Hơn nữa, tôi trước đó hoàn toàn không biết gì.”
“Dạ vâng, vậy cho tôi hỏi cô đã chịu tổn thương gì? Là một vết sẹo hay là miệng vết thương?” Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "tít" tỏ vẻ cuộc trò chuyện này bắt đầu được ghi âm.
“Có! Ngay ở trên bụng!” Kiều Kiều vén áo mình lên. “Một vệt rất dài, từ ——”
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ bóng loáng của mình, chớp chớp mắt, cảm thấy có chút huyền huyễn.
“Kiều tiểu thư? Xin cô miêu tả đúng sự thật, như có thì chúng tôi mới có thể cung cấp cuộc trò chuyện này cho cảnh sát hiệp trợ điều tra.”
“Ách… Đúng là không có tổn thương…” Kiều Kiều xấu hổ gãi gãi tóc. “Nhưng tôi xác thật có cảm giác đặc biệt đau! Không đúng a, theo lý thuyết thì tuyệt đối hẳn là có miệng vết thương nha…”
“Là cái dạng này, Kiều tiểu thư, cảnh quay chụp của cô là bắt chước tình cảnh chân thật. Có khi là vì tìm kiếm phản ứng chân thật của diễn viên nên đạo diễn sẽ không báo trước. Vậy cho nên chắc trong tình trạng đang khẩn trương và kinh sợ, bản thân cô sẽ tự động phóng đại sự đau đớn. Bởi vậy mới tạo thành ảo giác sinh lý phi thường thống khổ của cô. Trước cô cũng có một bộ phận nữ diễn viên phản hồi với chúng tôi về loại tình huống này, chúng tôi đã đệ trình báo cáo lên trên. Chắc khoảng họp hội đồng tháng sau là sẽ nhằm vào tình huống này mà bên trên thống nhất tiến hành điều chỉnh.” Giọng nữ ở đầu bên kia ôn nhu giải thích.
“Nhưng…” Kiều Kiều cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. “Cho dù không nói cho tôi cảnh diễn cụ thể là cái gì thì ít nhất cũng phải nói cho tôi biết hôm nay có cái lịch trình đó đi? Nhưng sao tôi lại không nhận được thông báo từ bất kỳ người nào a?”
“Kiều tiểu thư, tôi kiến nghị cô nên kiểm tra lại hòm thư. Mỗi tháng, chúng tôi đều sẽ gửi lịch trình làm việc cả tháng vào hòm thư dự trữ của diễn viên, hy vọng cô tìm đọc.”
Kiều Kiều nghẹn họng. Cô xác thật là đã thật lâu không có vào xem lịch làm việc của mình…
“Tôi muốn hỏi một chút, cộng sự diễn cùng với tôi là ai?” Kiều Kiều bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mấu chốt.
“Xin lỗi Kiều tiểu thư, quyền hạn của đối phương cao hơn cô, đối phương lựa chọn che giấu danh tính đối với cô.”
……
Cái thiết đặt quyền hạn chết tiệt!
“Được rồi, tôi đây đã hết vấn đề để hỏi, cảm ơn.” Kiều Kiều đành hậm hực tắt điện thoại.
Tuy nghe được lời giải thích hoàn mỹ, hơn nữa, mình xác thật không có chịu bất kì hao tổn gì trên người nhưng Kiều Kiều vẫn cảm thấy trong lòng đặc biệt không thích hợp. Trực giác của cô cho biết người cộng sự đóng chung với cô kia vốn không phải là vì mục đích đóng phim, thậm chí có thể xem là đối phương muốn gây tổn thương cho cô.
Bởi vì Kiều Kiều tuy mắt không thấy, nhưng cô xác thật có thể cảm nhận được sự thô bạo bị che giấu từ trong động tác cùng hành vi của đối phương. Chắc đây là giác quan thứ sáu thuộc về mỗi cá nhân, đặc biệt là ở phụ nữ. Cô có thể cảm nhận được đối phương quất cô, trói buộc cô, chắc đều không phải là xuất phát từ tình tiết an bài, mà là anh ta xác thật rất muốn làm như vậy. Anh ta như muốn Kiều Kiều rên rỉ cùng khóc thút thít để đạt được khoái cảm.
Điều này khiến Kiều Kiều không rét mà run.
“Khoan đã, sao mình về được nhà?” Kiều Kiều lẩm bẩm. Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi đột nhiên đứng lên, nôn nóng đi đi lại lại ở trong phòng. “Mình ngất xỉu đi, sau đó bọn họ mặc quần áo cho mình, sửa sang và thu dọn lại đồ vật rồi lái xe đưa mình về sao —— Nhưng mình trước nay đều không để lại địa chỉ nhà ở công ty mà a?”
Không sai.
Kiều Kiều quanh nhìn căn phòng chung cư nhỏ quen thuộc.
Chắc là đối phương đang nhắm vào mình, hiện tại không có chứng cứ, nhưng nếu mình tiếp tục ở lại nơi này thì nhất định sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm lớn hơn nữa. Vậy cho nên việc chuyển nhà là cần thiết a!
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Kiều Kiều cầm lên xem. Là một dãy số xa lạ.
“Alo, xin chào?” Kiều Kiều nỗ lực làm giọng của mình nghe vững vàng một ít.
“Xin hỏi là Kiều tiểu thư sao?” Một giọng nam vang lên. “Anh Tần bảo tôi đưa đồ đến chung cư của cô, xin hỏi cô ngày mai có ở nhà hay không?”
“Nga, hóa ra là những bộ quần áo đó…” Kiều Kiều miễn cưỡng, cô vừa định nói rảnh thì bỗng nhiên nghĩ đến việc mình đã quyết định chuyển nhà. Nếu hiện tại đưa lại đây thì còn tính thêm vào phí vận chuyển, vì thế nên cô liền trả lời. “Ừm, không, trước khoan ship tới cho tôi. Tôi đang định chuyển nhà. Vậy cho nên chờ tôi có thời gian rảnh thì sẽ tự mình đến lấy.”
“Dạ vâng.” Đối phương lễ phép cúp điện thoại.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Anh thỏ và cái a quất roi chị chưa lộ diện nữa ahuhu >