"Kêu cái gì? Không thấy tôi đang ngủ sao?"
Ôn Vãn sốt ruột cau mày, cạnh xương hàm thanh tú của cô căng cứng, mười phần chán ghét Lâm Đông.
Lâm Đông vừa rồi trong lòng có chút động tâm, có chút bối rối, ráng chống đỡ phê bình nói: "Bây giờ là ở trường học, không phải ở nhà cậu, cậu ngủ giống dạng như thế nào!"
"Ah!"
Ôn Vãn bị hắn chọc cười.
Cô ngả người ra sau, lười biếng khoanh tay uể oải dựa vào ghế, nhếch khóe môi giễu cợt, "Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi thích làm gì thì làm, đừng nói là ngủ, cho dù bắn tên lửa, cũng không tới lượt cậu ở đây chỉ trỏ."
Cô với lấy cây bút máy, xoay xoay nó giữa những ngón tay một cách quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp của cô không quan tâm, "Bạn học Lâm Đông, không có gì lạ khi cậu không giành được vị trí hạng nhất trong cuộc thi triển lãm nghệ thuật lần này, nguyên lai là do tất cả tâm trí của cậu đều dành cho việc xen vào chuyện của người khác.. Chậc chậc chậc!"
Khi nói đến thi đấu, Lâm Đông đột nhiên nổi giận.
"Tôi tới tìm cậu chính là vì chuyện cuộc thi!" Lâm Đông nghiêm mặt trầm giọng nói: "Nói thật cho tôi biết, cậu rốt cuộc dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, tại sao vị trí hạng nhất lại rơi vào tay cậu!"
Ôn Vãn chậm rãi híp mắt, "Ý của cậu là tôi gian lận?"
Ngừng lại, cô nhướng mày, "Hay là, hối lộ ban giám khảo?"
Lâm Đông không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Ôn Vãn cười càng thêm giễu cợt, nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào, "Thì ra ở trong mắt học bá, phàm là ai mạnh hơn họ, đều là chiến thắng mà không cần dùng sức!"
Ai cũng có biết Ôn Vãn đang mắng Lâm Đông lòng dạ hẹp hòi.
Xung quanh không ngớt những ánh nhìn chăm chú xem náo nhiệt, hết lớp này đến lớp khác, như những đợt sóng muốn nhấn chìm hai người họ.
Lâm Đông không quan tâm, nghiêm túc nói: "Cậu cũng có thể thuyết phục tôi, trừ phi, cậu cùng tôi vẽ tại chỗ, đường đường chính chính đấu một lần!"
Ôn Vãn thản nhiên gật đầu, hỏi: "Có thể, nhưng cái giá của kẻ thua, là gì?"
"Người thắng có thể đưa ra yêu cầu, bất luận là thế nào, kẻ thua nhất định phải tuân theo!" Lâm Đông đáp, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định tự tin.
Cây bút trên tay Ôn Vãn đột nhiên dừng lại.
Cô ngồi thẳng tắp, chỉ nói một chữ, "Được."
..
Trận đấu giữa Ôn Vãn và Lâm Đông nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Họ chọn thi đấu trong phòng họp của hội sinh viên, giám khảo là hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa mỹ thuật và hai giáo viên tổ trưởng khoa mỹ thuật.
Thể lệ cuộc thi: Trong thời gian quy định 1 tiếng, vẽ mô hình quán ăn của bác gái theo cách phác thảo, nếu ai vẽ trước thì thời gian thi đấu sẽ kết thúc sớm, cuối cùng ai có số điểm cao nhất sẽ thắng cuộc.
Bác gái trong căng tin đang ngồi trên ghế, ăn mặc xuề xòa, thân hình gầy gò, do nhiều năm làm việc vất vả nên có vẻ thăng trầm.
Về phần xung quanh bà, có một số đồ lặt vặt trưng bày không đáng kể.
Ôn Vãn quan sát bác gái một lúc lâu, rồi bắt đầu động bút, bên kia Lâm Đông đã phác họa đại khái nhân vật, cô mới bắt đầu chậm rãi di chuyển đầu bút.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ, tiếng ngòi bút sột soạt lướt trên giấy vẽ.
Lúc đầu, sự chú ý của các giáo viên vẫn còn chuyển qua lại giữa hai học sinh, nhưng cuối cùng, họ chỉ rơi vào chiếc bút lông của Ôn Vãn, không thể rời mắt đi.
Bọn họ nhìn Ôn Vãn dùng bút chì vẽ những đường nét tỉ mỉ khắp nơi, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc--
Đứa nhỏ này ở phương diện nghệ thuật, từ khi nào lại có tài nghệ như vậy?