Sau khi Tằng Lý diễn xong cảnh diễn này rồi, thì cổ họng lập tức khản giọng. Ông ấy tìm một nơi yên tĩnh ngồi nghỉ ngơi, chậm rãi uống nước, tất cả mọi người có mặt đều chấn động đến mức không gì sánh được, không có người nào tiến lên quấy rầy ông ấy.
Hoắc Bích Quân ở phía sau màn hình máy quay nhìn trong chốc lát, mới đi qua vỗ vỗ vai của ông ấy, nhẹ giọng nói: "Tôi xem rồi, không có vấn đề, vừa rồi anh diễn hay quá."
"Chờ chút nữa quay bổ sung mấy khung hình, quay hộp thuốc trên mặt bàn một chút...... Anh ngồi nghỉ ngơi là xong."
Tằng Lý uống một ngụm nước, vừa định nói chuyện đã bị Hoắc Bích Quân ngăn cản: "Anh đừng nói chuyện."
Tằng Lý thoáng cười, gật gật đầu.
Vừa rồi lúc đóng phim thì đối chọi gay gắt, bây giờ lại hơi có ý 'người cùng đẳng cấp thưởng thức lẫn nhau'.
Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
Tiểu Viên trông thấy một màn này, khẽ lộ ra nụ cười.
Thái Quyển cũng cười lẩm bẩm: "Có mùi gay trong gay."
"Anh nhìn ông ấy đi, vừa ra khỏi ống kính lại biến thành Tằng Lý rồi."
Tằng Lý là phái học thuật trong trường lớp, những năm 90 còn ra nước ngoài học thêm. Khí chất của bản thân ông ấy vốn là nho nhã nội liễm, nhưng vào tầm ống kính liền biến thành công nhân giản dị bình thường trong đời sống.
Xem ông ấy đóng phim như vậy là có thể học được không ít thứ, đáng tiếc, phần cốt truyện Tiểu Viên diễn trực tiếp với ông ấy không nhiều, lời thoại càng ít.
Quý Hoành Phong lại bị đưa ra thẩm vấn lần nữa, đội trưởng Chu dưới kiến nghị của cố vấn Hoắc, cũng gọi Mạnh Tiểu Chu đến.
Mạnh Tiểu Chu cũng nói không quen biết Quý Hoành Phong, trả lời không tìm ra chút sơ hở.
"Cùng một quận lỵ, có thể có gặp qua, nhưng tôi không quen biết ông ấy."
Cố vấn Hoắc lại ra một chiêu, hai căn phòng thẩm vấn cửa đối diện nhau, vừa ra tới là lập tức có thể chạm mặt. Kết thúc thẩm vấn cùng lúc, để Mạnh Tiểu Chu ra ngoài cùng một lúc với Quý Hoành Phong.
Một màn này thật ra rất thú vị.
Vừa phải diễn ra rằng có quen biết, lại không thể biểu hiện cảm giác ra ngoài, nhưng lại không thể diễn thành hoàn toàn không quen biết, nhắm mắt không nhìn đối phương, bởi vì phải cho người xem nhận ra bọn họ quen biết nhau, ám chỉ từng mưu đồ bí mật.
Ám chỉ như thật mà không phải thật.
Hết sức thử thách chừng mực.
Một màn này bọn họ quay hai mươi mấy lần.
Cho dù không có đối thoại, Tiểu Viên cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Lúc Tằng Lý bắt đầu diễn hoàn toàn sẽ không khách khí, cho dù đối với hậu bối. Ông ấy rất chuyên nghiệp, sẵn lòng phối hợp diễn với đám người trẻ lần này tới lần khác, tiếp đón không nề phiền hà. Nhưng ông ấy cũng không giảng diễn với đám người trẻ, cũng không muốn dạy. Tôi và cô cậu phối hợp, có thể học được bao nhiêu toàn bộ dựa vào chính cô cậu.
Tiểu Viên diễn với Tằng Lý đều không có lời thoại trực tiếp, tựa như tảng băng chìm dưới nước ngầm, chỉ lộ ra bên ngoài một góc nhỏ.
Cô chỉ có thể diễn điều chỉnh từng chút hết lần này đến lần khác, quay về lật kịch bản một lần rồi lại một lần. Kịch bản《 Hoắc 3 》 là bộ hiện thực nhất trong loạt phim này, diễn xuất của những diễn viên tuyển được lại quá tốt, không khí trong đoàn phim cũng chịu ảnh hưởng, trở nên càng ngày càng nặng nề.
Những thành viên chính trong đoàn đều để mắt thấy, giao thừa hôm ấy bèn không dàn dựng quay phim, bữa ăn tất niên liên hoan lớn, từ từ trò chuyện.
Trong khoảng thời gian này, chất lượng giấc ngủ của Tiểu Viên rất kém. Tới cuối tháng một, nhiệt độ không khí thành phố Tân đã xuống tới âm hai mươi mấy độ, nẻ da của cô tái phát.
Giao thừa hôm ấy, Tiểu Viên bị cảm, nên không tham gia liên hoan của đoàn phim. Điền Điền trông cô ngủ, mới lặng lẽ khép cửa đi ra.
Cô bé ở cùng một phòng với Tiểu Viên, Thái Quyển ở đối diện các cô, cô bé đi vào và nói: "Anh à, em tới giúp anh."
Một đống túi quà tặng màu đỏ đặt trong phòng khách, trên mặt bàn để một chồng phiếu mua sắm, Thái Quyển hơi chỉ về phía những túi quà tặng bên kia, sau đó hỏi: "Con bé ngủ rồi?"
"Uống thuốc xong ngủ mất rồi, có hơi sốt nhẹ. Đợi lát nữa em lại qua xem thử."
Điền Điền biết anh ấy muốn cô bé kiểm kê số lượng, sau khi cô bé trả lời xong thì liền đếm số.
"Bằng không đợi lát nữa tự một mình anh đi tặng quà là được, anh kéo cái xe đẩy nhỏ." Thái Quyển nói.
"Vậy thì chắc anh không lo xuể đâu, một chốc em về ngay." Điền Điền nói.
Ngoại trừ nhân viên công tác xin phép nghỉ, tính cả bạn bè đi cùng ăn Tết với thầy Tằng Lý, thì có khoảng chừng một trăm năm mươi vị trong đoàn phim ở tại thành phố Tân.
Quà năm mới cho phái nữ là bộ chăm sóc da của SK2, của phái nam là phiếu mua sắm có giá trị ngang ngửa trên thị trường, đương nhiên cũng vẫn có thể lựa chọn.
Đây là quà tặng năm mới gửi đoàn phim với danh nghĩa Tiểu Viên.
Thái Quyển và Điền Điền hai người đích thân đưa đến tận tay từng nhân viên công tác. Đi chúc Tết, kéo đến việc nhà, ăn gì đó, mọi người đều uống rượu tràn đầy hân hoan, chờ tới khi ra tới thì đều đã xưng anh gọi em rồi.
Về tới khách sạn thoáng nhìn cũng là đã hai tiếng rưỡi sau, Tiểu Viên còn chưa tỉnh dậy, toát mồ hôi đầy đầu.
Điền Điền lau mặt cho cô cẩn thận, lại thêm nước cho bình giữ nhiệt.
Thái Quyển vẫy tay với cô bé: "Em lại đây trước, anh có lời nói với em."
"Đây là bao lì xì mừng năm mới." Thái Quyển dúi một cái thật dày cho cô bé.
"Ôi, anh à, công ty cũng cho em rồi, chưa kể em có phụ cấp ngày lễ mà." Điền Điền không nhận.
"Cầm đi, đây là anh Chi Thạch cho em," Thái Quyển không cho cô bé từ chối, còn đưa cho cô bé một cái túi quà tặng màu đen: "Còn cả cái này."
Điền Điền nhìn thấy hoa sơn trà màu trắng và chữ cái nhãn hiệu tiếng Anh phía dưới trên mặt túi liền hơi giật mình, cũng không dám đưa tay cầm lấy.
"Cầm đi, anh biết em thắt lưng buộc bụng chỉ muốn trợ cấp trong nhà, quần áo cũng không dám mua thêm một món," Thái Quyển nói ôn hòa: "Nhưng chúng ta ở thành phố lớn, có đôi khi ấy, quần áo có lúc chính là mặt tiền."
Đôi mắt Điền Điền hơi khô khốc, giơ tay khẽ dụi.
Thái Quyển cười: "Mau mở ra nhìn xem, là anh chọn đó."
Thái Quyển chọn chính là túi vagrant Chanel (*), cỡ vừa, màu đen, thích hợp với cô gái trẻ: "Chọn màu đen kinh điển nhất, hoang dại một chút. Thích không?"
(*) không thấy miêu tả rõ về cái này, nhưng dựa theo định nghĩa từ vagrant thì mình đoán là túi kiểu dáng đựng đồ thiết yếu, tối giản dùng thường ngày.
Điền Điền đã đỏ vành mắt, ôm túi, hơi gật đầu thật mạnh.
Thái Quyển cười ha ha.
"Này cũng không rẻ, còn có quà tặng vừa rồi......" Điền Điền do dự một hồi, vẫn là hỏi thành lời: "Anh à, tiền công ty cho đủ sao?"
Phi Dực có cho một khoản tiền nhỏ, nhưng trong lòng Điền Điền biết rõ, một phần hộp quà SK2 vừa rồi trên thị trường cũng phải hai ngàn rưỡi. Nhân số của đoàn phim cứ tính một trăm năm mươi, thì cũng phải không sai biệt lắm là 38 vạn (khoảng 1 tỷ 3 VNĐ), huống chi phải chuẩn bị số lượng nhiều hơn, chắc chắn không chỉ ngần ấy tiền.
Còn có túi này trong tay mình......
Tuyệt đối vượt qua mức Phi Dực cho.
Thái Quyển gãi gãi đầu: "...... dù sao thì em không cần phải lo nghĩ chuyện tiền nong đâu."
Điền Điền vẫn thấp thỏm: "Anh à, em có cần phải nói với chị Nguyễn Thanh về túi này một tiếng không?"
Thái Quyển khẽ nhún vai: "Không sao cả, em nói cũng được, không nói cũng ok, chị Nguyễn Thanh sẽ không nói gì."
Trong lòng Điền Điền vẫn chưa buông lỏng hoàn toàn: "Thật vậy chăng?"
Thái Quyển cười an ủi cô bé: "Thật sự."
Bởi vì Nguyễn Thanh và Dương Kiều cũng có quà tặng, ngày hôm qua đã nhận được rồi. Lúc quà tặng giao tới bọn họ, Dương Kiều còn gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh.
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải nói trước với cô một tiếng. Tôi đã nhận được quà tặng bên phía Hướng Tiểu Viên cho tôi."
"Tôi cũng nhận được."
"À, của cô là gì?"
"Túi Birkin (Hermes), size 30, da Togo."
(*) Tổng hợp từ google thì Túi Hermes Birkin size 30 là loại khó mua được, được ưa chuộng và được săn đón nhiều nhất. Cho nên cùng với size 25, đây là loại phổ biến nhất và ít rớt giá nhất.
"...... tôi cũng vậy, của tôi là màu xám tro."
"Của tôi thì là xanh cerulean (*)." Dương Kiều nói xong thì hơi thở phào nhẹ nhõm: "Nếu cô cũng có thì tôi nhận, tôi vốn định trả về cho cậu ta."
(*) Màu Cerulean blue là màu xanh da trời, pha chút xanh lá, hay còn gọi là màu xanh hoàng hôn, màu xanh bút chì màu. (tổng hợp từ google)
"Ôi, nhận đi......"
"Trong tay cô ấy dư dả vậy sao? Hay là? Ôi, cô không có giấu tôi chuyện gì chứ?" Dương Kiều hỏi.
"...... không giấu gì, nói thật thì tôi đang hoang mang đây. Giá trị con người cô ấy tăng được một chút, nhưng quảng cáo gần đây nhất mà cô ấy nhận, với cả chúng ta biết thù lao của 《 Hoắc 3 》 rồi đấy, hai phần quà tặng này thật sự có hơi đắt tiền quá rồi."
"Vốn dĩ tôi đoán chừng cô ấy là người ấy của Lương (Lương Duyệt Sinh), cô lại nói không phải, vậy thật tình tôi không biết là ai nữa, bởi vì theo tôi được biết cái này cũng chẳng phải phong cách của Hướng Chi Thạch."
Nguyễn Thanh thở dài: "Jim cũng không."
"Tiền không ít đâu......"
"Ai bảo không phải chứ?"
Hai bà chủ đang kinh ngạc cảm thán về cách vung tiền sộp này, em gái Điền Điền thì nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám nhận lấy cái túi mấy vạn thế này lắm (mấy chục triệu VNĐ): "Anh à, thật sự là một số tiền rất lớn đó, em không dám......"
Thái Quyển nói: "Ôi, em yên tâm cầm đi. Đây là món tiền nhỏ (*)."
(*) Ở đây nguyên gốc là 小钱, có nhiều nghĩa, vừa là món tiền nhỏ, vừa có nghĩa là tiền boa. (theo baidu)
Điền Điền nửa hiểu nửa không với hàm ý trong lời này của anh ấy, Thái Quyển không tiện nói trắng ra với cô ấy, túi của cô ấy thật sự là món tiền nhỏ (tiền boa).
Khoảng nửa tháng trước, đột nhiên có người hẹn anh ấy ra. Người đến là một quý cô xa lạ, khí chất lão luyện, khuôn mặt khiến người ta có cảm tình, mặc trên người một bộ trang phục công sở màu xám nhạt.
Nở nụ cười, thái độ thân thiện với anh ấy: "Xin chào, anh Thái, vẫn chưa từng chính thức gặp mặt với ngài đây. Tôi họ Cao, là trợ lý riêng của tổng giám đốc Vĩ."
Thái Quyển bị dọa thoáng giật bắn, không kìm được ngồi thẳng dậy: "Chào ngài chào ngài, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Nếu đoàn phim quay phim trúng dịp lễ Tết, thông thường nghệ sĩ đều sẽ phát bao lì xì cho nhân viên công tác đoàn phim, đương nhiên Phi Dực cũng cho một khoản chi phí.
Trợ lý Cao nói với anh ấy: "Tổng giám đốc Vĩ đã đi Mỹ, nhưng ngài ấy bảo tôi tới sắp xếp ổn thỏa việc này."
Thái Quyển thấy cô ấy muốn nghe sắp xếp của anh ấy trước, bèn đem kế hoạch của mình nói ra: "...... cũng không thể quá quý giá, bé Viên muốn khiêm tốn."
Anh ấy cũng đã bàn bạc xong với Phi Dực rồi.
Trợ lý Cao gật đầu: "Đây là tất nhiên, nhưng vẫn có thể tăng thêm một chút."
Cô ấy đưa Thái Quyển một bao phiếu mua sắm: "Đều có thể xài ở bất kì quảng trường Đồng Hoa nào trên toàn quốc."
Tập đoàn Đồng Hoa đều có quảng trường ở khắp nơi trên toàn quốc, có trung tâm thương mại khổng lồ, con đường đi bộ, cửa hàng bách hóa, rạp chiếu phim, khu vui chơi và ăn uống, vv....
"Này......" Thái Quyển chần chờ.
"Đều là một ít tiền, tấm lòng nho nhỏ." Trợ lý Cao cười nói.
"Còn có chuyện khác, hai vị người đại diện của cô Hướng, với cả trợ lý bên người cô ấy, tổng giám đốc Vĩ cũng muốn bày tỏ một chút tâm ý nhỏ."
Hai cái túi Birkin cho Nguyễn Thanh và Dương Kiều là chính anh ấy quyết định. Bởi vì khá gấp gáp, 'hạn mức mua sắm' (*) cũng không thấp, chẳng qua cái đã chọn đều không phải là bằng da đặc biệt, cho nên nghiêm khắc mà nói thì cũng không phải đặc biệt quý giá.
(*) chỗ này nguyên gốc là 配货, trích từ luxuo.vn thì: 'Ở Trung Quốc, phương thức xây dựng mối quan hệ giữa người mua và người bán cũng rất điển hình. Trong tiếng Hoa, người ta gọi trải nghiệm này là "peihuo" (配货). Tức là, họ cần đạt đến một mức độ mua sắm nhất định, thông thường là đặt mua phụ kiện của thương hiệu với một người bán hàng nào đó tại một địa điểm nhất định nào đó.'
Phỏng chừng tổng giám đóc Vĩ vẫn là đã "giơ cao đánh khẽ" rồi.
Khi đó, lúc đi anh ấy nhịn không được đã nói: "Theo tôi biết thì trên hợp đồng Tiểu Viên và tổng giám đốc Vĩ ký, không phải có một dòng nói......" Anh ấy dừng một chút, âm lượng thấp xuống: "Không tiếp nhận bất cứ quà tặng gì của tổng giám đốc Vĩ hay sao?"
"Ừm, phải." Trợ lý Cao gật đầu, tiếp theo cô ấy nói, có vẻ nghi hoặc: "Nhưng tổng giám đốc Vĩ cũng đâu có mua quà cho cô Hướng nhỉ?"
Thái Quyển: "......"
Nói rất có lý, anh ấy không có cách nào phản bác.
- --------------------
Q: Làm thế nào tặng quà cho bồ khi bồ đã quy định bằng hợp đồng là không nhận quà cáp?
A: Tặng quà hết cho tất cả mọi người xung quanh, làm việc trực tiếp với bồ bằng danh nghĩa của bồ, ez game ~