Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ảo Ảnh Chợt Lóe

Vừa rồi khi cô xem lướt sơ qua tư liệu phim ảnh, đạo diễn và diễn viên trong căn phòng nghe nhìn này, nếu không phải người nổi tiếng có vị thế to trong giới trên khắp thế giới, thì chính là những nhà nghệ thuật cá tính mạnh khá ít được biết đến. Phát bộ phim truyền hình do bản thân đóng trong căn phòng này, Tiểu Viên vẫn rất áp lực.

Nhưng khi một câu "Tiểu Viên, qua đây" của Vĩ Trang truyền đến tai, áp lực của cô càng lớn.

Giọng nói và ánh mắt cô ấy nhìn qua, hơi giống câu nói tối hôm qua kia -- "Đêm nay bằng lòng ở cùng tôi chứ?"

Ghế dựa trong phòng nghe nhìn cũng chỉ là chiếc ghế dài (ghế quý phi như hình minh họa ở chương trước) cho một người kia mà thôi, Tiểu Viên chậm rãi xê dịch qua, ngồi xuống thảm trải sàn bên cạnh ghế dựa.

Đôi má cô nóng rực, còn cố ra vẻ bình tĩnh, một giây khi ngồi xuống cô có thể cảm giác được ánh mắt Vĩ Trang trước sau vẫn theo sát cô.

Một lát sau, Vĩ Trang hỏi: "Xem tập nào?"

Tổng cộng 32 tập, Tiểu Viên cũng không dám đòi sếp tổng xem với cô từ đầu đến cuối, cô tin Vĩ Trang cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.

"À, tập cuối đi."

Kết cục sau cùng của《Túy tiêu dao》, Tưởng Tiêu Dao tuy không tự mình chính tay đâm kẻ thù giết cha, do Tống Thanh Sơn vẫn là sư phụ cậu ta, là phụ thân Tống Vân Thiện - hôn thê của cậu ta, thế nhưng Tống Thanh Sơn cũng thân bại danh liệt vì cậu ta, chịu thương tích nặng nề.

Tiểu Viên nhìn màn hình chiếu trận giao chiến cuối cùng, Lăng Dao xuất hiện trợ giúp Tưởng Tiêu Dao, hai người lấy hai địch một, miễn cưỡng mới có thể bất phân thắng bại với Tống Thanh Sơn.

Cảnh hành động này là quay từ khá sớm, lúc ấy cô còn chưa bị mắc kẹt ở đoạn diễn tĩnh "cái ôm ly biệt" kia. Khi đó cô cảm thấy mình diễn "đánh nhau" cũng không tệ, trôi chảy đẹp mắt, nhưng hiện tại vừa phát trên màn ảnh lớn, đặc biệt là ở trước mặt Vĩ Trang, cô cảm thấy hơi xấu hổ......

Cô khẽ trộm liếc mắt nhìn Vĩ Trang một cái, cô ấy nhìn thẳng phía trước, dường như đang tập trung xem.

Khi đó các cô còn trong thời gian ký hợp đồng, lúc Tiểu Viên mắc kẹt ở cảnh này còn muốn tập diễn cùng Vĩ Trang, kết quả cô ấy đã tức giận......

Tiểu Viên lơ đãng, hóa ra lúc cô chẳng hay chẳng biết, các cô cũng có một ít ký ức có thể liên kết lại với nhau.

Cô lại thoáng nhìn Vĩ Trang. Màn cửa trong phòng đều kéo kín chặt, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy le lói, chiếu sáng làn da trắng hơn tuyết, đường cong hoàn toàn đẹp đẽ của người phụ nữ kia.

Vậy ra rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?

Màu da khuôn mặt hẳn là trời sinh, nhưng cũng cần phải bảo dưỡng. Cô ấy bảo dưỡng thế nào mà đường nét khuôn mặt vô cùng căng mịn, thật sự không nhìn ra còn lớn tuổi hơn anh trai chút nào.

Tầm mắt Tiểu Viên dời xuống, chợt cô nghĩ tới gì đó, cúi đầu đi nhìn mắt cá chân của cô ấy, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài vết xước đã kết vảy, có một đường hình như đặc biệt sẫm màu. Cô hơi nhíu mày, không kiềm được duỗi tay qua, cẩn thận khẽ vuốt ve.

Hình như mắt cá chân bên trái khá nghiêm trọng, không biết bên phải thế nào?

Tiểu Viên vừa định đi kiểm tra mắt cá chân còn lại thì chân Vĩ Trang hơi nhúc nhích, làn váy phất qua cánh tay của cô. Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Vĩ Trang đang rũ mắt nhìn cô.

Trong một chốc, Tiểu Viên bị cô ấy kéo tới, ngồi xuống chỗ đầu gối của cô ấy. Tiểu Viên không chút phòng bị, lại bị cô ấy ôm một cái, liền ngồi vào trong lòng cô ấy.

Trên màn ảnh lớn đã phát đến đâu cũng không biết nữa.

Tiểu Viên lại ngơ ngẩn vài giây mới phản ứng lại, không khí chung quanh đều là mùi hương nhàn nhạt từ trên người Vĩ Trang.

Trong đầu cô trống rỗng, vô thức mở miệng: "Chân cô......"

"Không hề gì." Người phụ nữ kia nhàn nhạt nói.

"......" Tiểu Viên nửa nằm dài trong lòng cô ấy, đi cũng không được, không đi cũng không được. Đầu tiên cô muốn ngẩng đầu nhìn nét mặt của Vĩ Trang một chút, nhịp tim lại dần dần dồn dập, ngay sau đó cảm thấy không đủ dũng khí, đành phải nhìn màn ảnh lớn.

Hình như sắp kết thúc hay gì đó, cô hoàn toàn xem không vào.

Vĩ Trang đỡ lưng cô, ngón tay vòng qua, gảy những ngọn tóc phủ trên đôi má cô ra, chóp mũi tựa như muốn chạm vào mặt cô.

Xa xa, Tiểu Viên nghe thấy một tiếng sấm rền bên ngoài, chấn động đến đất trời đều nổi rung chuyển. Trong lòng cô cũng run một chút, đều là tim đập thịch thịch thịch kịch liệt.

Gần cũng thật gần, ngoài tiếng tim đập, còn có thể hít vào hơi thở của cô ấy.

Cô biết mặt của mình lại đỏ rồi.

Vĩ Trang sờ sờ gương mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ chạm vào tai cô.

Rốt cuộc trên màn ảnh lớn chiếu đến một màn kết cục cuối cùng.

Tưởng Tiêu Dao, Tống Vân Thiện và Lăng Dao ba người mỗi người một ngựa chia tay nhau.

"Sau này các muội có tính toán gì không?" Ánh mắt Tưởng Tiêu Dao chiếu đến Tống Vân Thiện rồi lướt tới gương mặt của Lăng Dao.

Giọng Tống Vân Thiện nhàn nhạt nói: "Phụ thân đã không còn nữa, muội tính cùng mẫu thân về quê cũ của bà, chúng ta sẽ định cư ở bên đó."

Tưởng Tiêu Dao thoáng nhìn cô ấy, muốn nói gì đó lại thôi.

Tống Vân Thiện không nhìn cậu ta, ngược lại nhìn về phía Lăng Dao: "Tôi sẽ đem địa chỉ cho cô, cũng hoan nghênh cô tới, dù sao thì cô cũng là cốt nhục của mẫu thân."

Lăng Dao hơi hơi mỉm cười: "Được, tôi sẽ đến."

Tưởng Tiêu Dao hỏi: "Dao muội tính đi đâu?"

Lăng Dao cười nói: "Ta vẫn luôn muốn đi phía tây nhìn thử, chắc sẽ đi đại mạc (sa mạc lớn)."

Tưởng Tiêu Dao nói: "Ta muốn đi Giang Nam, đó là nơi phụ mẫu ta đính ước."

Ba người đều có một nơi để đi, mỗi người đều biết từ biệt nhau lần này, cũng không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại lần nữa.

Từng trận tiếng vó ngựa, Tưởng Tiêu Dao nhìn hình bóng Tống Vân Thiện từ xa xa, nhớ nhung thoáng hiện trong nháy mắt, nhưng lại tiêu tan thật nhanh.

......

Tiểu Viên hơi hơi run rẩy ở nơi cô ấy khẽ chạm vào như có như không, âm thanh vang vọng xung quanh trong căn phòng nghe nhìn này rất tốt. Cô sợ ngứa, lại cảm thấy lúng túng: "Sếp Vĩ......"

"Ừ, tôi đang xem."

Trong cảnh tượng kết màn, ba người ba ngựa tách ra mỗi hướng, mây trắng lãng đãng, vó ngựa rền vang. Từng người trong bọn họ lần lượt xuất hiện trẻ trung xinh đẹp trước ống kính, mỗi người một câu phát ra từ đáy lòng.

"Sư muội, ta chờ mong ngày nào đó trong lòng chúng ta không còn khúc mắc, lòng ta vĩnh viễn có muội. Dẫu xa xôi cách trở, chỉ cần muội báo tin cho ta, ta lập tức sẽ liền chạy như bay về bên cạnh muội. Dao muội, ta vĩnh viễn chúc phúc cho muội."

"Sư huynh, trong lòng ta vẫn có huynh, nhưng ta không biết đối mặt với huynh như thế nào, chúng ta hãy để hết thảy cho thời gian đi."

Đến lượt Tiểu Viên, cảnh cô ngoái đầu nhìn lại ở sa mạc, ánh mắt trong veo vấn vương tình cảm thoáng ánh nước mắt lấp lánh: "Tưởng ca ca, ta biết huynh vĩnh viễn sẽ không thích ta, vị trí trong lòng huynh trước sau đều là tỷ tỷ. Ta cũng không hối hận đã yêu huynh bấy lâu, có lẽ ta vẫn sẽ mãi yêu huynh, ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ dáng vẻ huynh năm ấy xuất hiện trước mặt ta, đối đãi với ta."

Hàng mi dài của cô khẽ khép lại, tựa như hồi tưởng một hai giây, tiếp đó cô nở nụ cười, mang khăn che mặt lên, thúc ngựa mà đi.

Màn ảnh kéo ra xa, váy đỏ ở sa mạc dần dần biến thành một chấm nhỏ.

Kết thúc phim.

Tiểu Viên không nghĩ tới, làm nữ hai thôi, mà kết màn sau cuối của cả câu chuyện phim lại là cô. Cô thật sự hơi xúc động, không hiểu sao đôi mắt cũng dần chua xót.

Một lúc sau, Vĩ Trang khẽ câu lấy những sợi tóc thưa không buộc lên ở cổ của cô, cô ấy nói: "Diễn rất hay."

Ánh mắt Tiểu Viên khẽ động, cười cười. Thật ra chỉ có thể nói là độ hoàn thành còn tạm, chẳng đến mức "rất hay", chủ yếu là vì hai đối thủ diễn cùng cô trình độ bình thường.

Chẳng qua là được Vĩ Trang khen thì vẫn rất vui, đôi mày cô cong cong, hai mắt sáng ngời. Bởi vì dựa vào Vĩ Trang, cổ áo hơi hơi hở ra một tí, lộ ra một chút hình dáng xương quai xanh.

Trước đây khi chưa được công chúng công nhận, cô cũng thường hay đi tìm kiếm tên của mình, xem thử ở các nền tảng mạng xã hội có ai chú ý đến mình hay không.

Sau trận hỗn chiến quan hệ công chúng, cô bị bôi đen rồi mau chóng được khen ngợi, cô đã chịu phải chút sợ hãi, thế là không thể nào đi tìm kiếm tên của mình nữa. Nhưng trong khoảng thời gian cô không tìm kiếm này, trong lúc vô tình cũng sẽ thấy được đánh giá về cô.

Tối hôm qua là tập cuối 《 Túy 》, cảnh kết màn kết thúc câu chuyện cũng là cô. Tiểu Viên không có lướt mạng gì, đương nhiên không biết bản thân trở thành đầu đề điểm nóng trên các mạng xã hội lớn.

Có một vài thảo luận về cô, đều nói cô tên sao người như vậy, chiếm hết các loại phong tình, thật hấp dẫn người khác. Ngoại hình cùng phong cách cực kì hiếm có trong những diễn viên nữ trẻ lứa tuổi này.

Có cảm giác sức sống linh hoạt của thiếu nữ, cũng có phong thái cử chỉ hương vị phụ nữ, điều hiếm có chính là trung hoà được rất tốt. Loại quyến rũ này cũng không có làm bộ làm tịch, là phát ra tự nhiên từ ánh mắt và cử chỉ thường ngày.

Nam nữ đều lọt hố.

Có vài thảo luận sôi nổi mong cô lần sau nhận mấy nhân vật hào hoa phong nhã 'đẹp là tất cả' (*).

(*) chỗ này nguyên gốc là 持靓行凶: một từ lóng trên mạng, có nghĩa là dựa vào sắc đẹp phạm tội, tức là ỷ đẹp làm gì nói chi dù quá quắt sai quấy tới đâu cũng đúng. Cụm từ này bắt nguồn từ các tay phóng viên săn ảnh Hongkong dùng miêu tả Lý Gia Hân làm kẻ thứ ba. Cô ta xinh đẹp, đàn ông cho cô ta tiền còn phải chịu đựng cô ta tức giận mà cô ta vẫn là người đúng. (tóm lược theo baidu)

Xem xong tập cuối cùng, xem tập khác nữa cũng không ổn, Tiểu Viên tin rằng Vĩ Trang thật ra cũng không muốn xem. Nhưng hiện tại cô đang trong lòng ngực cô ấy là chuyện thế nào?

Là muốn thân mật sao?

Khi hai chữ này chợt lóe qua trong đầu cô, cô liền thẹn thùng.

Sau khi màn ảnh tối xuống, trong phòng liền càng tối tăm.

Sau khoảnh khắc yên lặng, tiếng Vĩ Trang lởn vởn bên tai cô: "Đêm nay có về không?"

Tiểu Viên hơi há miệng, hô hấp trở nên dồn dập, không có trả lời.

Cô không thấy rõ nét mặt của Vĩ Trang, chỉ có thể cảm giác được hô hấp của người phụ nữ kia lại phất trên mặt, bên tai của cô lần nữa. Tai cùng gáy của cô cũng trở nên ngứa ngáy.

Tiếp đó nụ hôn của người phụ nữ kia dừng ở dưới hàm cô, hôn xuôi dần xuống, nút áo cũng lỏng ra. Rõ ràng ngón tay Vĩ Trang phất qua cô, lại tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Hai chân Tiểu Viên bắt đầu nhũn ra, trái tim có loại cảm giác xung động bị giam cầm ở trong ngực không tài nào nhúc nhích được.

Cô hơi hoảng hốt, lại hơi rõ ràng, với cả nghi hoặc một chút, càng khẩn trương hơn một chút.

Bỗng nhiên, cô có loại cảm giác như bay lên, khi phản ứng lại mới biết được là Vĩ Trang ôm cô lên.

Tiểu Viên chưa từng được phụ nữ ôm. Cô cao khoảng một mét sáu bảy, cân nặng 45 kgs, nhưng cảm giác Vĩ Trang ôm cô thật dễ như trở bàn tay. Cô thò tay qua ôm cổ người phụ nữ kia, để mặc cô ấy ôm cô...... tới phòng.

Thời tiết bên ngoài như nghiệm chứng sấm chớp mưa bão mà dự báo thời tiết nói, ầm ầm ầm vang rền, mưa to như thể muốn quét sạch thế giới dưới đất trời.

Tiếng gió gào thét, sấm sét chớp nổ, tựa như tận thế.

Xúc cảm tơ lụa che đậy trước người có cảm giác mát mẻ dễ chịu, trong phòng cũng không có bật đèn, trên sàn nhà dưới giường chất chồng quần áo của Tiểu Viên. Tiểu Viên mở mắt ra nhìn người phụ nữ phía trên cô, ánh mắt cô ấy hơi hơi lấp lánh, có một chút dịu dàng lưu luyến.

Ánh mắt như nước biển dưới ánh trăng, từng tấc từng tấc lan tràn khắp thân thể của cô.

Gương mặt Tiểu Viên nóng dần, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, trong cơ thể bốc lên một chút cảm giác khô nóng xa lạ. Cùng lúc, cô lại bị một cảm xúc không thoải mái hoang mang rối loạn đánh trúng.

Cô chịu đựng trái tim đập nhanh loạn nhịp nói rì rầm: "Tôi...... tôi chưa từng với phụ nữ......"

Giọng Vĩ Trang dần biến mất trong bóng đêm, âm sắc trầm lắng hơn một chút so với bình thường, "Tôi cũng chưa từng."

Động tác cô ấy thật nhẹ, dẫu lòng bàn tay và đầu ngón tay mềm mại, cảm xúc khi đáp trên da thịt cũng tựa như những đốm lửa nho nhỏ rơi xuống rực cháy lan ra.

Trước kia khi Tiểu Viên xem một vài cảnh gần gũi trên phim, cô chính là rất tò mò diễn viên làm sao diễn ra tiếng kêu này, mềm mại yếu ớt, giống như bò ra từ cổ họng, tiếng ngân nga làm người nghe thấy nổi da gà toàn thân.

Hiện tại cô nghe thấy bản thân cũng phát ra âm thanh tương tự, giờ phút này nghe đặc biệt rõ ràng, xa lạ, thẹn đến mức giơ tay bịt lại miệng mình.

Búi tóc cô buộc vừa nãy đã buông lỏng ra, mái tóc uốn lượn xuống như nước phủ lên bờ vai thon thon của cô.

Vĩ Trang đè nghiêng tới, áo sơ mi tơ lụa hơi mỏng trên người cô ấy dán lên da thịt cô. Cô ấy gạt ra vài sợi tóc trên tóc cô, hôn lên từ vai, cảm giác tê tê dại dại châm thẳng đến gương mặt cô, cháy bỏng đến mức làm Tiểu Viên mơ mơ màng màng, trái tim sắp muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- --------

Editor: Tiểu Viên không chuyên tâm coi phim nên bị phạt nha ~ (≖‿≖)

- --------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!