Kể từ năm mười hai tuổi, sau khi Hướng Tiểu Viên tới ở bên cạnh Hướng Chi Thạch, cô chưa từng gặp phải cục diện khó có thể giải quyết như vậy.
Cô chính là khắc tinh của chị em nhà họ Vĩ đi.
Không, là mẹ con nhà họ Vĩ......
Trước đây Hướng Tiểu Viên chẳng cảm thấy chênh lệch giữa cô và Vĩ Trang. Địa vị xã hội, của cải, thậm chí tuổi tác cũng không. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy là một người mẹ.
Nghe lời nói một bên của Vĩ Gia Bảo, từ phản ứng vừa rồi mà cô thấy -- cô ấy còn có thể là một người mẹ không xứng chức.
Tạm thời những cái đó Tiểu Viên đều đặt qua một bên, còn có vấn đề nghiêm trọng cô càng muốn hỏi hơn.
Nhưng hiện tại cả phòng bừa bộn, Vĩ Trang đứng ở đó, hàng mi rũ bóng nhàn nhạt xuống làn da trắng lạnh. Cách cô không xa, lại trông qua phảng phất như xa xăm.
Tiếng sấm từng tiếng từng tiếng vang vọng, mưa to tầm tã như trút nước.
Cũng không biết thế nào, Tiểu Viên lại có cảm xúc hơi không đành lòng đối với Vĩ Gia Bảo, huống chi thời tiết tệ như thế. Trước khi hỏi vấn đề quan trọng hơn kia thì cô mở miệng nói: "Cái kia...... Cậu ta cứ đi như thế không việc gì chứ?"
Lời này vừa nói ra, bản thân cô cũng hơi bất ngờ, mà ánh mắt Vĩ Trang đối diện khẽ nhúc nhích. Cô ấy lặng im một chốc, mới nói: "Tôi gọi cú điện thoại."
......
Đợi sau khi cô ấy đi rồi, Tiểu Viên ôm đầu, nhỏ giọng kêu rên một tiếng, thật là một buổi tối đầu óc quá tải.
Vĩ Trang mang đến cho cô cảm giác xưa nay chưa từng có, cũng mang cho cô rất nhiều chuyện không biết xử lý như thế nào. Trước kia cô từng nói với Thái Quyển, chắc cô phải thử làm les xem sao, bởi vì có rất ít đàn ông mang đến cho cô cảm giác.
Nhưng mà Vĩ Trang đối tượng này cũng quá khó khăn rồi đi?
Mỗi lần tới gần, nhìn thì ấm áp, lại luôn có 'băng giá' (*) bất ngờ.
(*) nguyên gốc chỗ này là 霜雪: có nghĩa là băng giá, cũng có ẩn ý khác là nghịch cảnh. (theo zdict)
Hay là đổi người nhỉ?
Cô thở ra một hơi thật sâu.
Đúng lúc này, Vĩ Trang đã đi tới, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, hình như đang chờ cô mở miệng?
Tiểu Viên chống đỡ tinh thần, vẫn muốn nói cái vấn đề quan trọng nhất kia: "Sếp Vĩ, tôi có chuyện muốn nói rõ ràng, tôi không có ý định can dự vào bất cứ gia đình nào với thân phận kẻ thứ ba."
Đây là ranh giới cô tuyệt đối sẽ không vượt qua.
Cho nên giọng nói có một chút cứng rắn. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Vĩ Trang như vậy.
Vĩ Trang nhìn cô một cái, trong ánh mắt có loại ý tứ không diễn tả được, giọng nói của cô ấy vẫn nhạt như cũ: "Tôi độc thân."
Tiểu Viên nghẹn lời tức khắc, khí thế vơi đi phân nửa: "......"
Đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ trống trải. Phải cân nhắc giọng điệu, lựa chọn câu chữ, chọn lọc đề tài, còn phải...... ứng phó những bất ngờ khó có thể đoán trước này.
Chắc gia hạn hợp đồng thật sự không phải là ý kiến hay ho gì.
"Trời cũng không còn sớm, sếp Vĩ, tôi muốn về nhà."
Vĩ Trang nhìn cô, chẳng nói lời phản đối gì.
Theo thường lệ hẳn là sẽ có xe ở nhà để xe chờ cô, đưa cô về nhà, bây giờ cô cần về phòng thay quần áo.
Vĩ Trang cũng không có giữ cô. Cô ấy xoay người, giữa những bước chân yểu điệu dưới làn váy lộ ra mắt cá chân tinh tế mảnh mai.
Tiểu Viên bỗng sửng sốt, lúc mở miệng tính gọi thì người phụ nữ kia đã rời đi.
Giây lát sau, Tiểu Viên đã ở trong thang máy, cô ngẩn người đối diện với con số trong thang máy. Chờ đến khi ý thức được, phát hiện bản thân lo nghĩ không yên đã ấn nhầm tầng, đã dừng ở chỗ sảnh lớn lầu trệt.
- - vừa rồi chỗ mắt cá chân Vĩ Trang có vài vết máu, hẳn là đã bị mảnh vỡ thủy tinh văng ngược cắt phải, không biết có đau hay không.
– cô ấy không nói thì sao người khác biết chứ?
Tiểu Viên thở dài thật sâu.
Sảnh lớn tầng trệt rất rộng rãi, xuống tới đất ngoài cửa mưa to ào ào.
Với hiểu biết trước mắt của cô về Vĩ Trang, cô ấy là người không thích nói chuyện lại không thích giải thích. Vừa rồi Vĩ Gia Bảo lải nhải không dứt phê phán cô ấy một hồi, cô ấy chỉ đứng lẳng lặng như vậy, không biện giải cho bản thân, chỉ là trần thuật.
Cho dù lời trần thuật của cô ấy làm Vĩ Gia Bảo quá tổn thương, cả cô nghe xong trong lòng cũng khó chịu.
Mỗi nhà đều có chuyện khó nói riêng.
Nhớ tới mẹ ruột của cô, hồi cô còn bé, khi cô dậy thì, mẹ cô cũng thường xuyên oán trách, than khổ,
- - cuộc sống đâu đâu cũng cần tiền, mẹ nuôi con đã quá vất vả rồi, con phải nghe lời ba, tranh đua vì mẹ, đã biết chưa?
- - mẹ vất vả lắm rồi, vì sao con còn muốn làm khó mẹ? Ông ấy sao mà không phải ba của con? Nếu không có ba, chúng ta sẽ bị người khác cười chết, mỗi người đều có thể ức hiếp chúng ta.
- - con quả thật không phải là con ruột của ông ấy, nhưng ông ấy cũng đã nuôi con thời gian dài như vậy. Ông ấy không phải cố ý đánh con, là công việc của ông ấy quá vất vả, áp lực quá lớn, cực khổ làm việc cũng là vì kiếm tiền nuôi con......
Dần dần cô cũng không nói lời nào, để bà ấy mắng tùy bà ấy nói.
Dần dà cô cũng không phản kháng nữa. Bị đánh thì trốn, trốn không được thì chống chịu.
Cô và Vĩ Gia Bảo đều cùng một phe con cái này. Bọn họ đều giống nhau, không cách nào lựa chọn ba mẹ của chính mình.
Mà Vĩ Trang......
Không, cô lắc lắc đầu.
Cô không thể đoán dựa theo chủ quan như vậy, cô cũng không biết tình huống thực tế của bản thân Vĩ Trang.
Mưa bụi bị đèn chiếu đến phát sáng, Tiểu Viên vô thức lại thở dài lần nữa, ngẩn ngơ ngồi xổm xuống đất.
Cô đột nhiên nhớ tới, Vĩ Gia Bảo nhỏ hơn cô ba tuổi, vậy chẳng phải Vĩ Trang còn rất trẻ đã......
Tuổi còn nhỏ như thế, vậy mà có can đảm sinh con?
Ôi, nghe Vĩ Gia Bảo kể lể, từ nhỏ cậu ta cho rằng Vĩ Trang là chị gái cậu ta, hẳn là giống lời đồn bên ngoài nói, coi cậu ta như con trai của ông cụ nhà họ Vĩ mà vui vẻ sinh sống.
Cô đoán cũng có liên quan đến sắp xếp của Vĩ Trang.
Rốt cuộc trong lòng cô ấy đang nghĩ gì?
Bên ngoài mưa to, đêm tối sâu thẳm, không khí rét lạnh, đều không bì kịp suy nghĩ khó dò của Vĩ Trang.
Đột nhiên cô hơi không biết làm thế nào.
Trước đêm nay cô nói với chính mình, Vĩ Trang lớn tuổi hơn cô một chút, nhường cô ấy một chút cũng không có vướng mắc gì, cho nên lại ký hợp đồng lần nữa cũng không sao cả.
Chung quy cũng là chính cô không bài xích việc gắn bó cùng cô ấy, thậm chí còn rất thích.
Đêm nay ngoài ý muốn càng biết được nhiều hơn tình huống của cô ấy, một thân phận khác của cô ấy, liệu bản thân cô vẫn sẵn lòng chấp nhận chứ?
"Cô ở chỗ này?"
Sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng nói lành lạnh quen thuộc.
Tiểu Viên ngạc nhiên quay đầu lại, không biết từ khi nào Vĩ Trang đã đứng ở phía sau cô. Trên vai khoác một chiếc áo mỏng màu xám tro, làm tôn lên một sự thanh lịch cao quý ở cô ấy.
Trong lúc ngẩn ngơ, lời nói này lại như quay về trước đây thật lâu, khi các cô gặp nhau ở tứ hợp viện, Vĩ Trang cũng nói tương tự.
"Tài xế đã đợi cô một lúc." Cô ấy nói.
Tiểu Viên không kiềm được nhìn mắt cá chân cùng cẳng chân của cô ấy, không thấy rõ lắm. Cô đành phải đứng lên, nhìn cô ấy không nói gì.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Cô ấy thế mà ra tới đây tìm mình? Còn liền tìm được ngay......
Cô chỉ nghe được lý lẽ phản biện của phía Vĩ Gia Bảo, cô còn chưa nghe được của Vĩ Trang, không thể tự tiện phán quyết cô ấy.
Lui một vạn bước, cô ấy có thân phận là người mẹ không xứng chức cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Đó là chuyện quá khứ của cô ấy, lựa chọn của cô ấy.
Huống chi Tiểu Viên không nghĩ ra được giờ phút này cô có tư cách gì đi phán xét quá khứ cùng lựa chọn của người khác.
Từ khi ký hợp đồng tới nay, Vĩ Trang đối với cô rất tôn trọng, rất quân tử, nói ra đều làm được, huống chi cô ấy còn giúp đỡ cô.
"À......" Tiểu Viên có chút chần chừ sau khi rốt cuộc hạ quyết định.
"Mưa lớn quá, tôi muốn ngày mai lại về được không?" Cô nói.
Ánh mắt Vĩ Trang trong phút chốc dừng lại trên mặt cô, nét mặt không có cảm xúc rõ ràng như thường, cô ấy gật đầu: "Được."
Cô ấy xoay người đi trước, Tiểu Viên đi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô ấy, trong một lúc cũng không biết nói gì nữa. Giữa hai người tựa vực sâu, yên lặng vào thang máy, nhìn con số thang máy lên cao.
Tiếng 'ding' lanh lảnh tựa thủy tinh khẽ vang, các cô đến chính là tầng 34.
Tiểu Viên hơi sửng sốt, nghe thấy Vĩ Trang nhàn nhạt giải thích: "Tầng 33 quá rối loạn."
Sự lộn xộn của cả căn phòng kia cùng với cuộc tranh cãi trước đó, quả thật là hơi ảnh hưởng cảm xúc một chút.
Diện tích tầng 34 và tầng 33 hẳn là không sai biệt nhau lắm, bố cục hoàn toàn không giống nhau, khai thác góc nhìn rất nhiều. Bước đầu nhìn thì không có phòng tiếp khách lớn như thế với cả sảnh phụ, hơn nữa chỉ có hai căn phòng ngủ.
"Nghỉ ngơi đi." Người phụ nữ kia nói xong một câu này, liền tiến vào một trong hai căn phòng.
Tiểu Viên đứng tại chỗ trong chốc lát, mới đi vào một căn phòng khác. Cô nhận thấy không khác biệt, chỉ có một chút là -- giường dựa vào tường, còn có gối ôm rất thoải mái rất đẹp đẽ.
Cô ngồi ở trên giường, nhìn qua thời gian, hơn hai giờ.
Theo bình thường thì cô đã được ngủ một giấc.
Nếu Vĩ Gia Bảo không xuất hiện thì......
Tiểu Viên thầm thở dài, lập tức đứng dậy, đi tới cửa phòng Vĩ Trang.
Tuy rằng Vĩ Trang nhìn như thường, nhưng mà, có lẽ bây giờ cô tới quấy rầy cô ấy chắc sẽ bị từ chối bẽ mặt, nhưng cũng muốn thử một chút xem?
Cô thử gõ gõ cửa, không có động tĩnh, chắc sẽ không ngủ nhanh như vậy chứ? Cô khẽ cắn môi, tiếp tục gõ.
Một lát sau, cửa mở ra.
Khi gương mặt kia của Vĩ Trang xuất hiện trước mặt cô, cô mới chớp chớp mắt. Xong rồi, hoàn toàn không nghĩ tới muốn nói ra sao, nghĩ sẵn trước trong đầu một chút cũng không có.
Vĩ Trang nhìn cô.
Cô nhìn Vĩ Trang.
"...... tôi đói bụng rồi." Tiểu Viên lúng túng mở miệng, bổ sung thêm: "Đêm nay có hoạt động, bắt đầu từ tối hôm qua tôi cũng không ăn được bao nhiêu."
Đây là sự thật.
Mà dạ dày của cô cũng hỗ trợ, lời vừa nói ra, bụng liền kêu ùng ục một tiếng.
Cô lúng túng trong tức khắc, a, hóa ra đúng là đói bụng rồi.
Vĩ Trang: "...... điện thoại trong phòng khách, trực tiếp bấm số 1, nói với ông ấy cô muốn ăn gì là được."
Tiểu Viên ngơ ngác, "Cái gì cũng được ư?"
Vĩ Trang nhìn cô một cái, "Đi gọi điện thoại đi."
Tiểu Viên đáp một tiếng, vừa xoay người, lại quay đầu lại nhìn bóng dáng cô ấy.
Quả nhiên Vĩ Trang còn chưa ngủ, quần áo cô ấy vẫn là bộ đồ kia, bờ vai xoay lưng đi nhìn có vẻ lẻ loi, tâm trạng đúng là còn chịu ảnh hưởng ư?
Tiểu Viên bấm điện thoại, vang lên hai tiếng, liền có giọng nam ôn hòa tiếp máy: "Sếp Vĩ."
Tiểu Viên gãi mặt: "...... tôi có thể gọi cái gì đó để ăn chứ?"
Bên kia yên lặng ước chừng nửa phút, dường như còn khẽ nuốt nước miếng, hỏi: "Đương nhiên có thể, ngài muốn ăn cái gì?"
"...... hỗn hợp món cay sốt mala (không nước lẩu) (*), có rong biển, củ sen xắt lát, tôm, lát jambon...... ừm, cà chua, thịt ba rọi......À thôi, không cần thịt ba rọi." Tiểu Viên đọc một chút đã chảy nước miếng. Cũng phải một năm rồi cô không ăn cay, chẳng qua vẫn là phải kiềm chế vì vóc dáng: "Cho nửa chén cơm nhỏ, một lọ sữa chua."
(*) Hỗn hợp món cay sốt mala (không nước lẩu): tên tự đặt, theo miêu tả chung thì giống món lẩu mala cay mà không gồm nước lẩu kèm theo. Hình minh họa:
"......" Cô nói xong, bên kia điện thoại lâu thật lâu không đáp lại.
"Làm sao vậy?"
"À à, không có việc gì, khụ," Người đàn ông vẫn chưa bình tĩnh lại được từ cơn chấn động: "Chưa từng nhận được yêu cầu bữa ăn như vậy...... khụ khụ, chỉ nhiêu đó sao?"
"À, còn muốn......" Tiểu Viên hơi nhìn về phía phòng Vĩ Trang: "Một chén canh cá hoa vàng với bong bóng cá." (*) Cô dừng một chút: "Món này sếp Vĩ sẽ ăn chứ?"
(*) Cá hoa vàng hình như là cá bông lau...Hình minh họa món ăn:
"Khẩu vị sếp Vĩ luôn luôn thanh đạm." Giọng nam nói, đã khôi phục bộ dáng trấn định: "Chốc lát nữa sẽ đưa lên tới cho ngài."
"Cảm ơn ông." Tiểu Viên lễ phép đáp: "Làm phiền ông quá rồi."
"Ngài khách khí rồi. Nhà ăn đều mở 24 giờ."
Vừa nghe ông ấy nói vậy, Tiểu Viên liền nhẹ nhõm một chút. Chính là cô không biết, nhà ăn là 24 giờ chờ sẵn nhưng Vĩ Trang chưa từng gọi thức ăn sau 7 giờ tối, mà nơi này của cô ấy quanh năm không có khách khứa tới.
Mọi ngày ông ấy đều rất nhàn rỗi, đêm nay là lần đầu tiên phá lệ bận rộn như vậy.
Không bao lâu sau, thức ăn liền đưa lên tới. Không phải bộ đồ ăn dùng một lần, mà là đồ sứ trắng tinh mịn màng. Nhân viên đưa đồ ăn là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt ôn hòa lương thiện.
Tiểu Viên tiếp nhận khay, lại nói lời cảm ơn với ông ấy lần nữa.
Mắt người đàn ông trung niên nửa rũ, không ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của cô, rất mau liền lui xuống.
Tiểu Viên đem khay đồ ăn đến phòng ăn, bày đồ ăn ra, lại một lần nữa chạy đến cửa phòng Vĩ Trang. Lần này cửa chỉ khép hờ, cô cẩn thận khẽ đẩy ra.
Vĩ Trang tựa vào ghế, rũ mắt nhìn di động. Ánh sáng trong phòng ảm đạm, trong đêm dông tố tối tăm, đến bóng dáng trông cũng đạm bạc vài phần.
Trong lòng Tiểu Viên buồn bực đến khó chịu một cách kì lạ, bèn hơi gõ cửa: "Sếp Vĩ à, ra đây ăn gì đó được không?"
Cô vô thức học giọng điệu bình thường anh trai dỗ dành cô khi cô cáu kỉnh.
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.