*(Trăm kiểu đủ loại trạng thái dáng vẻ)
Mưa bụi nhè nhẹ tung bay rợp trời, ánh đèn mông lung ngấm vào giữa những tòa nhà cao tầng san sát nhau, trong một góc của thành phố cầu đường đan xen.
Trong một căn phòng họp của Phi Dực, vài vị nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng đang chú ý chặt chẽ tới tình hình ở trên mạng.
Hướng Chi Thạch ngồi ở đối diện Nguyễn Thanh, nâng cái ly lên, uống một ngụm trà nóng.
Nguyễn Thanh nắm di động, chờ thêm tin tức, nâng mí mắt lên liếc nhìn Hướng Chi Thạch một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Nhìn thật tiều tụy, còn đang ho không ngừng."
Quả thật là không thể nói với cậu ấy tin tức mẹ cậu ấy nằm viện, sợ rằng cậu ấy sẽ không chịu đựng được.
"Khi tôi mười hai tuổi thì mẹ và bố tôi ly hôn, là bởi vì bố tôi ngoại tình. Khi đó bà đã trở về quê quán thành phố Sơn, không bao lâu sau thì phát hiện bà đã có thai. Sau khi sinh Tiểu Viên ra, thì Tiểu Viên theo họ Phùng của mẹ tôi, gọi là Hiểu Hiểu."
"Sau đó, tôi nhận Tiểu Viên về được bên cạnh tôi, thì đã đổi thành họ của bố, lấy tên khác cho em ấy, cũng coi như nghệ danh của em ấy."
Đây là lời vừa nãy Hướng Chi Thạch nói với cô ấy, nhưng mấy cái này không quan trọng, cái quan trọng là vì sao mẹ của hai người ở bệnh viện tâm thần, vì sao Tiểu Viên không đi thăm mẹ? Hơn nữa thời cơ của cái tin nóng quá khéo đi, đuổi kịp vào dịp thời thế của Tiểu Viên đang tốt, nếu như bị bôi đen vài câu thì vẫn chả sao, sợ nhất là có thế lực chủ động thúc đẩy, hoặc là có người thừa cơ quạt gió thêm củi, chụp cho cô một cái vết nhơ nhân phẩm là "không hiếu thảo", thì dưới hoàn cảnh trong nước nói về luân lý đạo đức mà lại hết sức khắc nghiệt như vậy đối với nghệ sĩ nữ, ảnh hưởng đối với phát triển sự nghiệp của cô là cực kỳ ác liệt.
Thêm nữa, dựa vào trực giác nhiều năm trong nghề của cô ấy, fan người qua đường cùng fan phim có lý trí của Tiểu Viên không ít, những người này cũng sẽ bênh vực vì Tiểu Viên, đi tìm chứng cứ, chỉ sợ là bị đào ra "tư liệu" không kịp đỡ nào đó, thì đó chính là có lòng tốt mà làm hỏng chuyện rồi.
Cô ấy không sợ tai tiếng, cô ấy sợ "không báo trước" cùng với "không kịp đỡ".
Sơ suất rồi, trước đây khi bị "thế lực thần bí" cổ vũ tới tiếp nhận Phi Dực, chuyên dẫn dắt Tiểu Viên, thì cô ấy một lòng muốn làm rõ ràng "thế lực thần bí" là ai, cô ấy cũng đã tra xét tư liệu của Hướng Tiểu Viên. Chẳng qua thì cô ấy đặt trọng điểm ở tác phẩm của cô, cảm thấy cô là hạt giống tốt, có thiên phú hiếm khi thấy được. Về phương diện hoàn cảnh gia đình thì thấy anh trai cô nhân phẩm đoan chính, xuất thân trong sạch, năng lực trác tuyệt, ngoại trừ cuồng em gái một chút, thì cũng bảo vệ cô được rất tốt, cũng không tra được bản thân cô có tin đồn tai tiếng gì, thế là Nguyễn Thanh an tâm rồi. Hơn nữa, về sau khi cô ấy đoán ra trùm bự đằng sau màn đầu tư cho Phi Dực là sếp lớn Đồng Hoa, thì cô ấy không tiếp tục điều tra sâu thêm nữa.
Không nghĩ tới là việc riêng trong nhà.
Này thật ra thì không to cũng không nhỏ.
Cô ấy còn cần phải cân nhắc để hỏi, sợ người anh trai trông có vẻ lung lay sắp đổ này muốn ngã quỵ.
Bị động, quá bị động rồi.
"Tiểu Viên cũng không có không phụng dưỡng mẹ, chi tiêu của em ấy trước kia, ngoại trừ công tác thì cho cá nhân rất ít, mấy năm gần đây chi phí dành cho mẹ tất cả đều là em ấy phụ trách."
"Những cái này đều có ghi chép lịch sử chuyển khoản."
Nguyễn Thanh yên tâm xuống hơi hơi, có chứng minh tiền bạc là tốt nhất. Như vậy họ có thể nói Tiểu Viên là bởi vì công tác mà quá bận, nên khó tránh khỏi sơ sẩy, không phải không quan tâm đến mẹ.
"Thế mẹ cậu, bà ấy rốt cuộc là......"
Bệnh tâm thần phương diện nào?
Khi cô ấy vừa định hỏi, thì di động rung một chút, một cái thông báo tin nhắn. Cô ấy trượt mở, đầu mày chợt nhíu vội, nét không dám tin xẹt qua trong mắt. Cô ấy ngồi thẳng người lên, lại để sát vào xem.
Làm Hướng Chi Thạch ở đối diện cô ấy mẫn cảm mà hỏi: "Làm sao vậy?"
"A," Nguyễn Thanh kiềm lại hốc mắt chua xót: "Không có gì không có gì......" Cô ấy siết chặt di động, kéo nước mắt về lại.
Thái Quyển: "Chị Thanh à, dì chẳng thể cứu về được rồi."
Cô ấy động đậy ngón tay: "Chăm sóc tốt Tiểu Viên."
Lúc này trước hết phải giấu kín với Hướng Chi Thạch nhỉ? Tin tức này cũng không thể để cho cô ấy nói với Hướng Chi Thạch. Cô ấy đang suy tính thì một trong số những nhân viên công tác bỗng dưng nói với cô ấy:
"Sếp Nguyễn, Trâu Nhất Nhụy đã đăng Weibo bênh vực chị Viên!"
Lời này đã làm cô ấy chú ý: "Tôi xem thử."
Cô ấy cầm lấy máy tính bảng trong tay, nhấn mở Weibo ra, Trâu Nhất Nhụy mới vừa rồi đã đăng một cái: "Vào lúc này chắc hẳn cô ấy rất bận rộn, mà đã đẩy lịch trình của mình để đi thăm nom mẹ, thế mà lại còn có người mắng cô ấy bất hiếu? Thật mắc cười! Người mắng cô ấy lần cuối cùng chủ động gọi điện thoại cho cha mẹ là khi nào đấy? Lo tốt chuyện của chính mình đi đã!"
"emmmm......"
Nguyễn Thanh than nhẹ, vừa nhìn liền biết Weibo này được đăng dưới sự suy nghĩ không cặn kẽ, chẳng qua cô nàng ở Đồng Hoa quả thật muốn tự do được nhiều hơn so với những người khác.
Tiếp đó lông mày cô ấy khẽ giương lên, phát hiện Lục Tĩnh Niên đã chuyển phát Weibo của Trâu Nhất Nhụy: "Nói đúng đấy!"
Hớ? Cô gái này thì lại chẳng được tự do như vậy nha, vừa dựa vào 《 Cung đình thâm sâu 》 mới đánh được một đòn hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch) đẹp đẽ, vị quản lý Trần không phải người dễ nói chuyện như vậy đâu.
Hai đứa trẻ này đều rất đáng yêu.
Đáng tiếc bây giờ cô ấy cũng vẫn không thể nói gì, tuy rằng thật bị động, có đôi khi, lặng thinh cũng là một kiểu chiêu giao tiếp.
Cô ấy chưa đến nỗi dễ kích động như vậy.
Nguyễn Thanh nhéo nhéo giữa mày, lúc lại xem Weibo, thì phát hiện Từ Mộc Dịch cũng đã chuyển phát: "Sao mà cũng rảnh như vậy ha, có phải Tiểu Viên của chúng ta lại bị người ta ghen ghét rồi không?"
Lại qua một lát sau, Chu Ngộ đã chuyển phát, trái lại anh ta cũng chẳng nói gì.
"Mấy người này......" Hướng Chi Thạch cũng đang quan sát.
"Xem thử trước." Giọng Nguyễn Thanh khi nói chuyện với anh ấy cũng nhẹ đi.
Ánh mắt Hướng Chi Thạch chợt lóe lên.
Nguyễn Thanh thu tầm mắt về, nhìn chiều hướng thảo luận cùng quảng trường thời gian thực trên Weibo mà suy nghĩ sâu xa: Sự gia nhập của mấy vị này sẽ làm độ thảo luận tăng gấp đôi, hướng đi hiện tại đã không do cô ấy khống chế rồi, cô ấy chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến. Một phần tâm ý này, cô ấy ghi nhớ thay Tiểu Viên, chỉ là không biết bọn họ đang nghĩ như thế nào......
-
Trâu Nhất Nhụy đăng Weibo xong, cũng chẳng ngờ được là Lục Tĩnh Niên sẽ chuyển phát bài của cô nàng, lựa chọn đứng về phía Tiểu Viên giống y như cô nàng, cô gái kia làm như vậy không sao ư?
Cô nàng gửi tin nhắn thoại qua: "Ôi, tôi nói chứ cô bị sao á? Cô có thể tùy tiện đứng ra như vậy ư? Cô nhìn xem các fan của cô đều đang kêu cô đừng có xen vào kìa!"
"Cô coi chừng lại bị 'đóng băng' đấy!"
Cách một hồi sau, Lục Tĩnh Niên mới trả lời một cách dịu dàng điềm đạm: "Không sao đâu!"
Trâu Nhất Nhụy mím môi cười cười: "Đạo diễn tiểu Từ trước nay hành xử khác người, cậu ta chính là 'đứa con trời định', các fan của Chu Ngộ thì nghe theo anh ta. Thẳng thắn so ra thì, tôi còn khá bất ngờ rằng anh ta sẽ theo phe với tôi."
"Bọn họ không giống như chúng ta, cô cũng không giống như tôi nha, Bác Nghị lúc trước đã đối xử với cô quá tuyệt tình, cô vẫn là cẩn thận một chút đi."
Lục Tĩnh Niên cười: "Tôi thì chẳng sao cả, ngược lại tôi lo lắng cho Tiểu Viên."
Trâu Nhất Nhụy ôi một tiếng: "Đúng vậy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy cũng chẳng tiếp, hy vọng đừng có xảy ra chuyện gì mới được."
Lục Tĩnh Niên: "...... tôi đang xem bình luận trên Weibo."
Trâu Nhất Nhụy: "...... tôi cũng vậy."
Hai người cách qua WeChat đồng thời thở dài, mấy người họ chuyển phát, trực tiếp đem tìm kiếm nóng về Tiểu Viên từ ở vị trí mười hai, mười ba kéo thẳng đến vị trí đầu, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
"Mommy, chị Tiểu Viên lên bảng tìm kiếm rồi!" Bạn học Hoắc Đắc đang làm bài tập, nhân lúc mẹ nhóc không có mặt thì sờ đến di động, lướt dạo trên mạng một hồi.
"Hả?" Hà Thần Ảnh vén mái tóc dài khô phân nửa, quần áo ở nhà màu nâu nhạt đã cho cô ấy một loại cảm giác lười biếng nhẹ nhàng dịu dàng, cong mắt khẽ cười: "Không phải gần đây Tiểu Viên thường xuyên lên đó sao, Nhiên Nhiên đừng tìm lấy cớ lười biếng nha."
"He he!" Nhiên Nhiên sờ sờ cái ót, hơi le lưỡi: "Nhưng mà, hình như có hơi không giống, rất nhiều người tranh cãi đến gay gắt lắm ạ, nói chị ấy giấu giếm cùng phủ nhận sự tồn tại của mẹ ruột, không hiếu thảo gì đó......"
"Này thấy sao cũng không giống lời hay ho ạ?" Nhiên Nhiên hoang mang.
"Hửm?" Hà Thần Ảnh hơi hơi nghiêm túc, duỗi tay: "Đem điện thoại cho mẹ."
Hà Thần Ảnh nhận di động qua, xem lướt trước một lượt, biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo thì dần dần trở nên phức tạp.
"Mấy người trong 《 Cung đình thâm sâu 》 là đang đứng cùng phe à? Quả nhiên đồng lòng muốn bao che cho Hướng Tiểu Viên ha, chúng tôi chỉ nói là nhân phẩm của cô ta không ổn, lại chẳng phủ định rằng cô ta diễn phim được, mấy người như vậy càng ghê tởm hơn!"
"Đúng vậy, làm sao cũng không giải thích được 'người thân của tôi chỉ có anh trai', những lời này học sinh tiểu học cũng biết ý nghĩa nha?"
"Từ Mộc Dịch quan hệ cá nhân (con ông cháu cha), Trâu Nhất Nhụy cũng là vô Đồng Hoa dựa vào đàn ông, Lục Tĩnh Niên là kẻ yêu đương mù quáng, khó khăn lắm độ phổ biến mới quay lại được khi diễn cùng Hướng Tiểu Viên, cho nên muốn lấy lòng cô ả nhỉ? Chu Ngộ đúng là người tốt bụng ha ha ha những thanh niên này thật là!"
"Hơ hơ, câu nói kia của Hướng Tiểu Viên còn là nói khi phỏng vấn cùng với Hà Thần Ảnh, Hà tam kim vẫn rất luôn thưởng thức cô ả."
"Cho nên đồng chí tam kim hiện tại còn chẳng nói năng nha......"
"Tam kim cũng là một người mẹ đó, chắc hẳn cũng không ngờ được rằng nhân phẩm của thanh niên mà bản thân tán thưởng lại như vậy đi?"
"Cho nên chả nói chuyện vì Hướng Tiểu Viên nhể? Tôi cho rằng cái này không cần phải quá rõ ràng nữa!"
"......"
Tuy rằng Hà Thần Ảnh có Weibo, nhưng không thường dùng. Lúc này cô ấy đã đăng nhập cái của mình, chậm rãi lướt trên màn hình, sắc mặt phức tạp khó rõ, chìm vào trong suy nghĩ sâu xa trong một lúc, đến cả con trai gọi cô ấy mấy câu rồi mà cũng chưa phản ứng.
"Mommy, mommy......"
"Ừ, ừ......" Cô ấy đáp vài tiếng, rốt cuộc hoàn hồn, đường cong nụ cười toát ra bên môi: "Đừng lười biếng, đem đề làm xong."
"Làm xong rồi!" Bạn nhỏ Nhiên Nhiên đắc ý vỗ vỗ vở của mình.
"Được, để mẹ kiểm tra!" Cô ấy rũ mắt, liếc di động một cái, rốt cuộc vẫn chẳng làm gì cả, rút ra ngoài, đem điện thoại bỏ qua một bên: "Nếu mà đúng hết, thì cuối tuần có thể chơi trò chơi một giờ."
"Wow!!! Được được được!" Bạn nhỏ Nhiên Nhiên hoan hô trước một tiếng, ngó nghiêng di động trên sofa: "Mẹ ơi, vậy chị Tiểu Viên? Không sao chứ ạ?"
"Con đừng lo chuyện của người lớn." Hà Thần Ảnh kéo kéo cổ áo của cậu nhóc: "Tắm rửa đi."
"A......" Nhiên Nhiên nói, khó hiểu: "Nhưng con lại cảm giác chị Tiểu Viên không giống như bọn họ nói mà."
Giọng điệu của Hà Thần Ảnh nhẹ nhàng, nói: "Vậy con giữ vững quan điểm của con thì tốt. Đi tắm rửa trước, trễ quá rồi!"
"Được ạ!" Mẹ không có phủ định ý nghĩ của cậu, Nhiên Nhiên bèn vui vẻ, vừa đi vừa nói: "Thế con đi đây, đúng rồi, cuối tuần này con muốn gọi điện thoại cho chị Tiểu Viên, mẹ đồng ý cho con nhé."
"Được, chỉ là không thể quấy rầy người ta quá nha."
"Được ạ."
Hà Thần Ảnh nhìn nụ cười hưng phấn của con trai, thầm than thở một hơi.
Tâm trí của đứa nhỏ quả là thuần khiết, tâm tư cũng rất đơn giản, thích thì thích đến cùng.
Lớn hơn một chút nữa, giống mấy thanh niên Trâu Nhất Nhụy kia, đã có được một bộ nguyên tắc ứng xử của chính mình trong xã hội, trong vũng bùn danh lợi nơi giới giải trí này. Bọn họ hiếm mà giữ lại được một phần con người chân thật của chính mình, đem phần chân thật của mình này cho người bản thân thích.
Không giống người ở tuổi này của cô ấy, đụng chuyện thì thận trọng mà khôn khéo, không còn không một chút do dự mà tin tưởng một người nữa.
Cô ấy đương nhiên không mong muốn tin rằng Hướng Tiểu Viên là người kiểu này, cô ấy thích cô gái trẻ tuổi này thật, nếu mà như vậy thì cô ấy sẽ rất thất vọng, nhưng cũng không làm được trăm phần trăm rằng không bị ảnh hưởng đối với phán đoán của cô ấy.
Lỡ như......
Hà Thần Ảnh thoáng lắc đầu, trước hết đừng đưa ra nhận định, tiếp tục chú ý đi.
-
Trong phòng sách, Vĩ Trang bưng một ly rượu, sách mở ra, cô ấy đối diện với cửa sổ kính sát đất, nhìn cây cối trong sân.
Ti tí mưa phất phới hướng lên kính, ánh đèn bồi đắp ra dáng hình mưa.
Cô ấy mất ngủ.
Cô ấy đứng một hồi thật lâu, mới đi ra ngoài phòng sách, đèn ở sau lưng cô ấy tắt ngóm.
Màn hình di động đặt trong phòng sách sáng lên, lại tối xuống, rồi lại sáng lên, qua vài giây sau, nản lòng mà tối chìm xuống.