Tháng phố Bằng tháng 12 muốn ấm áp được nhiều hơn so với thành phố Thân, bầu trời cũng là màu xanh lam trong trẻo, đây là lần đầu tiên Tiểu Viên tới thành phố này.
Sau khi ra tù thì tinh thần của mẹ của họ đã chịu phải kích thích lớn, tựa như trong thân thể của bà có một cái tôi khác, sản sinh cắt đứt hết thảy liên hệ của bà với thế giới bên ngoài. Nhận thức cơ bản của bà thì không có vấn đề, nhưng không nói chuyện nữa, cũng không nhận biết hai anh em bọn họ. Mới đầu ở bên cạnh anh em bọn họ, bà có thể ngây ngốc ngồi đến một ngày, bảo bà ăn cơm thì bà ăn cơm, uống nước thì uống nước, thời gian còn lại không nói một từ, không cách nào giao lưu với người khác.
Này chỉ là giai đoạn thời kỳ đầu, tới sau đó thì bà sẽ một thân một mình ra cửa. Bà cũng không có mục đích, cứ một mình như vậy đi về phía trước. Nếu không phải Hướng Chi Thạch cẩn thận đi theo bà, thì có thể bà sẽ biến mất ở bên cạnh bọn họ như vậy.
Bà ngồi tù hết bốn năm, đã tự sát ba lần, đều được cứu về lại. Sau khi ra tù, bọn họ không yên tâm, đã dẫn bà đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm thần, bác sĩ tâm lý, hiệu quả cực nhỏ.
Đoạn thời gian kia, Tiểu Viên phải đi học, Hướng Chi Thạch phải đi làm, bác sĩ cũng đề xuất với họ, nên để mẹ của họ vào ở trong viện điều dưỡng, có người trông nom 24 tiếng là ổn thỏa nhất.
Sau mấy năm, trước trước sau sau đã đổi ba bốn nơi, chỗ này ở thành phố Bằng là mới nhất, cũng là nơi mẹ họ thích ứng nhất.
Điều kiện của bên viện điều dưỡng này rất tốt, lúc Tiểu Viên tới thì là thời gian nghỉ trưa hai giờ chiều, chỉ có lác đác vài người nghỉ ngơi trong sảnh lớn.
Trong sảnh lớn có bục ti-vi vĩ đại, đang chiếu bộ phim 《 Cung đình thâm sâu 》.
Tiểu Viên mang khẩu trang đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng người phụ nữ trước ti-vi kia, thật lâu không nói gì.
Thành phố này, ánh mặt trời vào giữa trưa cũng chẳng có một chút nào hơi thở mà mùa đông nên có, ngược lại lộ ra một sự thịnh tình của ánh dương rực rỡ.
Khi mẹ ra tù thì cô mới vừa vào đại học, ở trong trường học hiếm khi về nhà, bởi vì cô hoàn toàn không muốn đối mặt với bà.
Trong trí nhớ, cũng là một buổi trưa chiều như vậy, cũng là ánh dương rất đẹp, cô đẩy cửa mà vào. Anh trai đã đi làm, người trông nom chợp mắt nghỉ ngơi ở trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng động thì lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng lên. Cô xua xua tay về hướng người kia, đối phương ngượng ngùng hơi cười gượng, thoáng chỉ vào phòng ngủ chính.
Cô khẽ gật đầu, chân lại dừng tại chỗ, mãi thật lâu vẫn không thể cất ra một bước.
Ánh mắt Tiểu Viên hơi hơi nheo khép lại ở nơi sáng rực này. Cô bước đi một bước, giống như nhiều năm trước.
Chỉ là có lẽ, bước chân muốn kiên định hơn một ít so với năm đó.
Cô của năm đó đã đi rất chậm, mới mở ra cánh cửa phòng ngủ chính kia. Mà Tiểu Viên của lúc này thì chậm rãi đi đến gần bên bà, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh bà, kéo khẩu trang ra.
Cửa bị đẩy ra, mẹ cô lẳng lặng ngồi ở sofa một người. Trên đỉnh đầu, phía bên phải bà là một phiến cửa sổ lớn, hơn nửa khuôn mặt của bà ẩn ở nơi tối tăm, bức màn the trắng gắn ren ở bên người bà, nơi tĩnh lặng không chút gió, mà lại còn trông có sức sống hơn bà.
Bà thật ra hãy còn trẻ, không nên lộ ra vẻ mặt tiều tụy như vậy.
Nhưng dường như sau khi sự kiện kia xảy ra, thì tinh thần cùng linh hồn của bà cũng đã chết rồi, cái dư lại chẳng qua chỉ là thể xác kéo dài hơi tàn.
Tiểu Viên không xem nổi không dám nhìn, cô quay đầu liền đi.
Đó là cô của 17 tuổi.
Mà cô của 27 tuổi, ngồi ở bên cạnh mẹ. Ánh mắt mẹ cô dồn hết tập trung ở trong phim truyền hình, vẫn cứ chẳng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Tiểu Viên cẩn thận xem xét bà một cách cặn kẽ. Tính ra năm nay cũng sắp 66 tuổi rồi đi, làn da của bà lại vẫn rất trắng, ngoài mấy sợi trắng lơ thơ ra thì cả mái tóc đều là đen nhánh, khóe miệng cùng khóe mắt có một ít nếp nhăn.
Dáng vẻ bên ngoài trông có vẻ muốn trẻ trung rất nhiều so với những người cùng tuổi, duy chỉ có cặp mắt kia, vẫn là lặng im, vắng lặng như biển chết lâu năm.
Mấy năm đầu, anh trai cô vô cùng kiên trì, nghĩ hết toàn bộ biện pháp muốn làm cho mẹ của họ "tỉnh táo" lại, nhưng chưa bao giờ từng thành công.
Cô nghĩ anh trai có chấp niệm, anh ấy muốn biết mẹ còn có nhớ được anh ấy hay không, có từng nghĩ tới anh ấy hay không.
Tiểu Viên rất có thể lý giải được loại tâm lý này của anh ấy. Thời gian khi cô sống chung với mẹ, thì cô cũng rất ít nói, đây đều là chuyện rất đau khổ đối với anh em bọn họ.
Cô may mắn hơn so với anh trai, cũng hèn nhát hơn anh ấy. Cô có thể chạy trốn tới đại học, cái gì cũng mặc kệ tất, nhưng anh trai thì không được.
Nhiều năm như vậy, anh ấy đối mặt với mẹ, tựa như đang gõ một cánh cửa có thể không bao giờ mở, anh ấy đã rất vất vả nhỉ?
Tiểu Viên kéo khẩu trang xuống, lại đợi rồi chờ, bà vẫn đắm chìm trong thế giới của mình như cũ, phảng phất như không hề nhận ra có một người đã ngồi bên cạnh. Tiểu Viên thoáng nhìn về hướng màn hình ti-vi, đang diễn đến cái màn Tố Hà đi tìm Lương Tịch kia.
Tố Hà ôm thi thể Lương Tịch mà khóc lớn.
Một cảnh này, có sự đúc kết mang màu sắc của không khí thời kì trước, thêm vào đó là môi trường cảnh vật chung quanh, kỹ thuật quay phim của đạo diễn. Lục Tĩnh Niên cũng đã lấy ra được trạng thái đóng phim tốt nhất từ trước đến nay của cô ấy, dựa theo cách nói của cô ấy là trạng thái đóng phim "chỉ gặp được chứ không thể ước" (hiếm có khó thấy). Cho nên một cảnh khóc này hết sức có cảm giác đồng cảm như thay mình vào nhân vật.
Lúc đó, nhờ vào cảnh diễn này, cô ấy còn đã lên bảng xếp hạng tìm kiếm, nhận về được toàn bộ là khen ngợi.
Tiểu Viên nghiêng mặt qua nhìn bà, thấy mẹ cô vẫn tập trung vào xem như cũ, chỉ là hốc mắt kia dường như có chút ánh nước.
Tiểu Viên hơi ngẩn ra, không có nhìn lầm, chút ánh nước này đã biến thành sương mù nước mắt thật nhanh, dần dần thẩm thấu ra khỏi viền mắt của mẹ cô.
Nơi ngực Tiểu Viên chợt cứng lại, môi giật giật, cuối cùng vẫn không gọi ra miệng.
Thái Quyển ở cách một khoảng nhìn hai người, thở dài không một tiếng động, ngay sau đó xoay người trông ra ngoài.
Có hai ba vị y tá trẻ tuổi đứng cách đó không xa, đứng ló đầu ra nhìn xung quanh. Thái Quyển nghe được một hai câu giọng vang rất nhỏ.
"Là cô ấy sao?"
"Thật là Hướng Tiểu Viên à?"
"Chính là cổ á!"
Trông thấy anh ấy nhìn qua thì mấy vị y tá đứng thẳng lại, né tránh ánh mắt của anh ấy. Anh ấy thoáng chau mày, đang muốn nói chuyện thì y tá trưởng đã trước anh ấy một bước, sai bảo mấy cô ấy đi khỏi đó làm chuyện khác rồi.
"Anh Thái à," Y tá trưởng bày ra mỉm cười về phía anh ấy: "Bệnh viện có quy định, chúng tôi phải thực hiện bảo mật đối với tình hình của người bệnh."
"Thế mấy vị kia?" Thái Quyển ẩn ý ngầm chỉ.
"Nhân viên công tác của chúng tôi đều là không được phép sử dụng di động, cái chúng tôi dùng chính là bộ đàm cùng máy bàn, tín hiệu bên trong bệnh viện cũng đã bị ngăn chặn."
Thái Quyển hơi yên tâm được ít nhiều, nghĩ thầm cũng sẽ không xuất hiện bất trắc gì đâu nhỉ? Tốt nhất là đừng.
Nhưng Thái Quyển và Tiểu Viên chẳng thể nào ngờ rằng, một trong ba vị y tá này đã vội vàng đi ra ngoài, đi vào chỗ vườn hoa nhỏ ngoài viện. Cô ả cảnh giác nhìn quét qua một vòng chung quanh, thấy không có ai mới móc di động ra.
Vừa rồi cô ả lừa gạt đồng nghiệp, mở camera nói nhìn thử kẻ mắt của mình có lem hay không, rồi mau lẹ chuyển qua chụp một phát, sau lại nhanh chóng chuyển về lại giao diện camera trước.
Hẳn là không ai phát hiện, cô ả nghĩ.
Đồng nghiệp còn nhanh chóng khuyên cô ả cất điện thoại về đi, để tránh y tá trưởng phát hiện.
Cô ả săm soi bức ảnh mà bản thân chụp vội được, hơn nửa khuôn mặt của Hướng Tiểu Viên cũng chụp được rất rõ ràng, còn có mặt của mẹ Hướng Tiểu Viên cũng chụp được rồi, hẳn là đã phù hợp với yêu cầu của người nọ.
Thế là mở WeChat ra, tìm đến cái người nọ: "Hình ảnh tôi chụp được rồi."
Trong khung trò chuyện chỉ có một tấm hình, trên đó là lịch sử chuyển khoản: Ngân hàng Nông nghiệp ( 95599) thông báo giao dịch +20,000 nhân dân tệ. (khoảng 67 triệu VND)
Còn có một câu: Đây là tiền đặt cọc.
Đối phương trả lời rất nhanh: "Gửi cho tôi xem thử."
Khóe miệng ả y tá cong lên: "Chuyển số còn lại trước cho tôi."
Đối phương: "Tôi làm sao biết được có phải cô đang lừa gạt tôi hay không?"
Ả y tá không chịu thua kém: "Vậy tôi cũng đề phòng bên anh chị xem xong ảnh chụp thì liền kéo tôi vào danh sách đen chứ!"
Đối phương yên lặng trong chốc lát.
Tiếp theo đó, tin tức chuyển khoản truyền đến tài khoản ngân hàng của cô ả, nhắc nhở cô ả đã nhận được chuyển khoản 30,000 tệ, còn có một cái WeChat: "50,000 kế tiếp, cần phải nhìn được ảnh chụp mới chuyển cho cô. Nếu ảnh chụp đủ 'tốt' thì còn sẽ thêm tiền."
Ả y tá nhấp môi cười, cô ả đã gửi ảnh chụp qua, nghĩ nghĩ, rồi lại thêm một câu: "Cũng chỉ có tấm này thôi, tôi thế mà đã liều lĩnh với rủi ro bị sa thải đó!"
Lại qua một lát sau, chuyển khoản 60,000 tệ vào tài khoản ngân hàng của cô ả.
"Ảnh chụp còn được, lại cho cô thêm 10,000."
Cô ả cầm di động cười hớn hở hết cả mặt, giây tiếp theo nhanh chóng kéo người nọ vào danh sách đen, xóa bỏ ảnh chụp, cùng với mau mau đem tiền chuyển tới một tài khoản khác. Sau khi làm xong toàn bộ thì cô ả mới khẽ thở ra một hơi, cầm di động tự chụp mấy tấm, rồi lại khẽ khoan thai đi vào trong.
-
Tiểu Viên đột nhiên bừng tỉnh, cô lật ngồi dậy, từ từ phản ứng lại được là mình đang ở khách sạn thành phố Bằng, lấy ra di động thoáng nhìn, 9 giờ tối.
Mấy năm nay giấc ngủ của cô rất kém, đứt quãng gián đoạn, hễ đến giờ ngủ vào buổi tối thì mở to mắt không ngủ được. Thời gian còn lại, cơ thể mệt mỏi rã rời rồi thì mới chợp mắt một lát.
Cô mới vừa chợp mắt vẻn vẹn được một lúc, thì liền gặp một cơn ác mộng.
Trong mộng, cái ngày cô vừa mới gặp được anh trai kia, anh trai nói anh ấy phải đi làm việc trước, qua mấy ngày thì sẽ liền tới gặp cô và mẹ.
Mà chính là buổi tối hôm đó, suýt nữa thì cô đã chẳng thể thoát khỏi nanh vuốt xấu xa của cha kế......
Trong nháy mắt, vô số âm thanh vọt vào đến, tiếng khóc la, tiếng thủy tinh vỡ vụn, vết máu dữ tợn tuôn ra từ bụng gã cha kế......
Tiểu Viên xoa xoa huyệt Thái Dương, nơi đó đau nhói từng cái từng cái, cứ giống như bị khoan điện khoan vào. Cô đứng dậy, rót nước nuốt vào một viên Ibuprofen.
"Bé Viên!" Thái Quyển tới gõ cửa: "Ra tới ăn một chút gì đi?"
"...... Được." Tiểu Viên lên tiếng, rồi liền đi ra.
Thái Quyển đem đồ ăn mở ra trong sảnh, bày ra từng cái trên bàn trà: Cá vược hấp, thịt xào đậu cô-ve, đậu phụ kho, sườn với khoai tây, còn có tráng miệng ngọt là bánh bí đỏ.
Anh ấy vặn một cái bình giữ ấm, rót ra một chén canh gà hơi nóng hầm hập, hương vị tươi ngon còn có chút mùi hành nhè nhẹ, gợi lên sự thèm ăn đang nhạt nhẽo của Tiểu Viên.
"Tương đối giản dị, đậu cô-ve là xào thêm ớt cay, nào, nhớ uống canh vào cho ấm một chút." Anh ấy dặn dò.
Nhiệt độ không khí buổi tối xuống thấp phần nào, Thái Quyển bèn đi chỉnh hệ thống điều hòa nhiệt độ trong phòng một chút, mới ngồi xuống.
Tiểu Viên mím môi, toát ra một chút nét cười.
Anh Thái Quyển thật sự rất tốt. Cái gì anh ấy cũng biết, nhưng mà cũng sẽ không hỏi gì cả, chỉ là yên lặng chăm sóc hai anh em họ.
So với bản thân cô hồi nhỏ, cô của lúc này thật sự đã rất may mắn.
Cô bưng chén lên, uống vào một ngụm nho nhỏ, hơi nóng lập tức liền ghé vào trong đôi mắt cô.
"Tranh thủ ăn lúc còn nóng, anh cũng đói chết rồi," Thái Quyển múc cơm từng ngụm từng ngụm to, gắp đồ ăn, nửa chén cơm lập tức đã không thấy tăm hơi. Anh ấy dừng xuống, uống vào một ngụm canh, nói: "Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho anh Chi Thạch, hôm nay anh ấy đã đi bệnh viện khám rồi, nói báo cáo ra tới thì sẽ gọi điện thoại báo cho chúng ta biết."
"Ừm à." Tiểu Viên lờ mờ chớp chớp mắt, hỏi dè dặt: "Thái Quyển à, anh hai sẽ không có việc gì chứ?"
Động tác lùa cơm của Thái Quyển chợt khựng lại, mau lẹ nói: "Hầy, chắc chắn không phải chuyện lớn, cho dù......"
"Em đừng sợ, kiểm tra của anh Chi Thạch cũng được làm rất kịp lúc, nếu có cái gì...... thì chúng ta cũng có thể sớm phát hiện kịp."
Tiểu Viên gật gật đầu, năm đó chính là khám ra kịp thời, phát hiện được sớm, may mắn là kỳ I, rồi làm phẫu thuật, cắt bỏ đi phần lá phổi, dọn sạch hạch bạch huyết. Sau này khôi phục được cũng còn được, không có tái phát, nhưng từ đấy về sau thân thể anh trai đã không còn tốt lắm.
Hai người yên lặng mà ăn xong bữa tối, sau đó sắp xếp dọn dẹp xong xuôi.
"Hay là, anh Thái Quyển, anh vẫn là trở về ở bên cạnh anh hai đi?" Tiểu Viên nói.
Thái Quyển phụt cười một chút: "Anh cứ phải bị anh em hai người đẩy tới đẩy lui sao?"
"A." Tiểu Viên cũng cười cười.
Cô nhìn phía ngoài cửa sổ, cảnh đêm thành phố Bằng thì có thể phồn hoa sánh với thành phố Thân. Cô ngẩn người mất đến vài giây, dòng suy nghĩ đã lại trôi về phía người ở nơi sâu thẳm trong lòng kia thật tự nhiên. Cũng chỉ là vài giây, nỗi đau nhói sâu sắc dội ngược qua tới.
Cô ngồi bất động, chậm rãi chờ nỗi đau đớn kia qua đi. Đã từng đau quá nhiều lần, đã hiểu được ứng đối như thế nào.
Hiện tại, việc cấp bách trước mắt chính là người nhà của cô.
"Em thấy ở chỗ này mấy ngày, sau đó thì liền trở về xem thử tình hình của anh hai. Chẳng qua, nếu như tình hình của anh em không tốt thì...... vậy chúng ta liền nhanh chóng quay về," Tiểu Viên ép buộc bản thân vạch lên kế hoạch: "...... Hy vọng là một phen lo hão thôi."
"......" Thái Quyển muốn nói lại thôi.
Hiếm khi gặp mặt với mẹ ruột, có muốn ở lại thêm mấy ngày hay không?
Nhưng anh ấy nói không nên lời.
"Có phải anh trai đã nói qua với anh về chuyện của em với mẹ không?" Tiểu Viên đột nhiên hỏi.
Thái Quyển nói thấp giọng: "Không có nói cặn kẽ." Nhưng anh ấy có thể đoán được.
"Hôm nay nhìn thấy bà, em có loại cảm giác rất kỳ quái," Tiểu Viên nói lẩm bẩm: "Rất xa lạ lại rất quen thuộc. Em không hận bà nữa, ngược lại cảm thấy...... thật xót xa."
Hốc mắt cô nóng lên, rồi tràn trề nước mắt thật nhanh.