Đám đông bỗng ồn ào hẳn lên, cửa xe hoa bật mở, cô dâu mặc váy cưới màu trắng tỉnh bước xuống đứng bên cạnh xe, mặt không đổi sắc nhìn chắm chăm cặp nam nữ đang ôm hôn nhau đảm đuối, mười ngón tay khẽ siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cái ôm hôn của họ chẳng khác nào tất cú bạt tai đau điểng vào mặt cô ta, từ nay trở đi, cô ta sẽ trở thành trò hề cho cả giới thượng lưu.
Nếu Hạ Doãn Nhi đã cả gan cướp người đàn ông của Lệ Gia Trân này, vậy cô sẽ khiến cô ta mất hết mặt mũi, cả đời cũng không thể quên, công bằng quá còn gì.
Đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau tận mười phút, nhưng không một ai dám bước tới tách họ ra. Tống Hân Nghiên ngồi trong xe, nhìn họ ôm hôn nhau thắm thiết như vậy thì vui đến bật khóc, cuối cùng cô ấy vẫn không nỡ buông tay mà chạy tới đây.
Nụ hôn nõng nhiệt kết thúc, chân Lệ Gia Trân run lên bần bật, chẳng thể đứng vững, đôi mắt sáng như sao khép hờ, ánh nước lấp loáng phủ kín mắt. Cô lặng nhìn vết son dính trên môi người đàn ông trước mặt, nhoẻn miệng cười khẽ, tiếng cười chất chứa đầy sự bi thương và tuyệt vọng, nước mắt cũng không kiêm được mà tuôn rơi.
“Anh Ngộ Thụ, tân hôn hạnh phúc.”
Lệ Gia Trân chầm chậm tách ra khỏi lồng ngực anh ta, lùi về sau vài bước, từng bước rời khỏi thế giới của đối phương.
Hai mắt Thẩm Ngộ Thụ ươn ướt, nhưng anh ta vẫn cố chấp trợn trừng mắt nhìn cô ấy, không nỡ chớp, cứ thế dõi theo người con gái xinh đẹp, mỹ lệ với mái tóc đen, làn váy trắng châm chậm bước ra khỏi thế giới của mình. Tiếng ca thán lại vang lên, tựa như đoán được câu chuyện sẽ mở đầu thế nào, nhưng ai mà ngờ kết thúc lại là chiếc Aston Martin màu đen cực ngầu kia bồng quay đầu, lao đi như bay.
Trên đường, Thẩm Ngô Thụ đứng lặng tại chỗ hồi lâu, ngạo nghễ nhưng lại rất cô độc. Mãi cho tới nhiều năm sau đó, anh ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ấy, thậm chí bên tai vẫn còn nghe rõ mồn một tiếng tim mình vỡ nát.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn chiếc xe thể thao đã đi xa, thật sự không dám tin vào mắt mình, rồi lại quay sang ngó bóng dáng cao ngạo của Thẩm Ngộ Thụ, trong mắt bỗng đong đầy hơi nước: “Sao lại như vậy chứ?”
Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, thở dài một tiếng, cái tính đa sầu đa cảm của cô thật khiến anh đau lòng không chịu nổi. Anh vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa mà.”
“Thế mà em còn tưởng Gia Trân đến cướp rế, hai người họ đáng thương quá đi mất.” Ngực Tống Hân Nghiên nhới lên từng cơn, cô nghĩ có lẽ cá đời này cũng chẳng thể quên nổi ánh mắt của Gia Trân trước lúc rời đi.
Cảm giác khi mà yêu tới lúc trái tim chết lặng sẽ đau đớn cỡ nào?
Thẩm Duệ nhìn Thẩm Ngộ Thụ sững người trong gió, tựa như cách ly với thế giới, khẽ nói nhỏ: “Nếu đổi lại là anh, anh sẽ không để cá đời mình phải sống trong nuối tiếc."
Dù cho việc cả hai bên nhau chẳng khác nào hành nhau lẫn nhau, chỉ cần anh không buông tay, không một ai có thể cướp cô đi, kế cả chính cô.
Tống Hân Nghiên giật mình thảng thốt, vội ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chẳng thể nhìn thấu ánh mắt của anh, nhưng lại cảm nhận được sự cố chấp đến điên cuồng đó. Một khi người đàn ông này thích ai, nếu không bị cái chết chia lìa thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Chiếc xe thể thao biến mất ơi cuối con đường, tài xế lấy hết can đám bước xuống, lại găn nhắc nhở: “Cậu năm, sắp tới giờ lành rồi, nếu không xuất phát sẽ lỡ mất đấy.”
Thẩm Ngộ Thụ liếc tài xế, sau đó nhanh chân rời đi.
Hạ Doãn Nhi không lường tới chuyện anh ta số bỏ chạy lấy người vào lúc này, vội xách váy đuổi theo, đồng thời quát lớn: "Thẩm Ngộ Thụ, anh đứng lại đó cho tôi."
Nhưng Thẩm Ngộ Thụ vẫn nhấc chân bước tiếp, hôm nay Hạ Doãn Nhi mang giày cao gót, không tiện chạy nhanh, nhưng cô ta vẫn nghiêng trái ngã phải đuổi theo. Cô ta không thể để yên cho Thẩm Ngộ Thụ cứ thể bỏ đi như vậy được, bằng không thể diện của nhà họ Hạ sẽ bị quăng xuống sông hết.
“Thẩm Ngộ Thụ, tôi bảo anh đứng lại.” Hạ Doãn Nhi hoảng đến phát khóc, cuối cùng cũng đuổi kịp anh ta. Cô ta níu chặt lấy cánh tay Thẩm Ngộ Thụ, giận tới rơi lệ: "Tôi không cần biết anh nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này, dù có hôm nay kết hôn mai ly hôn thì bây giờ anh cũng phải tới lễ đường để tiếp tục tiến hành hôn lễ."
Đôi môi mỏng của Thẩm Ngộ Thụ khẽ nhếch, trên gương mặt anh tuấn để lộ biểu cảm lạnh như băng, chẳng còn chút hơi ấm. Anh ta cất giọng châm chọc: “Hôm đó là ai đã tuyên bố rằng hôn lễ này nhất định phải được cử hành, dù có kết hôn với một con gà trống cũng không sao? Nếu đã mạnh miệng tới vậy, chỉ bằng tìm quách một con gà trống tới cử hành hôn lễ luôn đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!