Sau khi Thẩm Duệ đi, Tống Hân Nghiên trở về phòng ngủ. Cô lấy hộp trang sức ra khỏi balo, chần chờ hồi lâu mới mở hộp trang sức ra lấy một tấm ảnh chụp. Cô nhìn †ấm ảnh, trước đó cô không để ý chữ đã mờ trên đó, nhưng bây giờ tấm ảnh này lại là bằng chứng duy nhất để cô tìm được bố mẹ ruột.
Cô phải phục hồi tấm ảnh này trước, phải phục hồi được hàng chữ trên đó.
Cô đặt ảnh chụp xuống, lấy điện thoại di động ra chụp lại tấm ảnh, sau đó đăng lên mạng. Cô thường dùng PTS, có thể phục hồi ảnh đơn giản nhưng tấm ảnh này bị tổn hại quá nặng, muốn phục hồi không phải chuyện đơn giản.
Cô mở Baidu ra, tìm phải phục hồi ảnh chụp bị hỏng thế nào, sau đó phục hồi từng bước một.
Trên bảng hiệu chữ thứ ba là Nhạc, như thế cô chỉ cần phục hồi hai chữ phía trước là có thể biết tên đầy đủ của trại mồ côi. Lúc cô đang tập trung phục hồi ảnh, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cô giật mình run tay, trả lại tấm ảnh mới phục hồi về hiện trạng cũ.
'Tống Hân Nghiên nhụt chí trừng mắt nhìn điện thoại, trên đó hiện lên hai chữ mẹ. Cô khẽ giật mình, trong mấy. ngày ngắn ngủi, bọn họ từ khoảng cách gần nhất biến thành xa xôi nhất, không có chuyện gì khiến người ta đau khổ hơn chuyện này.
Cô chần chờ nửa ngày mới cầm di động lên bấm nghe, bên kia vang lên tiếng Đổng Nghỉ Tuyền vô cùng dịu dàng: "Hân Nghiên, mẹ làm phiền con sao?”
Hốc mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, cô vội lắc đầu mới nhớ ra bà ấy không nhìn thấy, khế nói: "Không có, mẹ... Có chuyện gì không?”
"Không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho con, nghe giọng nói của con, vết thương của con có đau không? Có uống thuốc đúng giờ không?" Đổng Nghi Tuyền lo lắng hỏi, ban đầu bà muốn đón cô về nhà mình ở, nhưng bà phải đi làm không có thời gian chăm sóc, hai là không rành nấu nướng không chăm sóc cho cô được.
Trong cổ họng Tống Hân Nghiên như nghẹn cục: bông khiến cô hít thở không thông, bây giờ Đổng Nghi Tuyền quan tâm sẽ chỉ khiến lòng cô khó chịu hơn. Cô khát vọng có được tình thương của bố mẹ, cô nghĩ rằng chỉ cần đưa tay có thể chạm đến, lại phát hiện vận mệnh trêu đùa cô như thế.
"Vết thương hết đau rồi, con cũng uống thuốc đúng giờ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt." Tống Hân Nghiên rơi nước mắt, đau lòng cho mình, cũng đau lòng cho Đổng Nghỉ Tuyền.
Tối hôm trước, sau khi bác gái Tưởng nói xong chuyện kia có dặn cô dừng nói sự thật với Đổng Nghỉ Tuyền, sợ bà không chịu nổi. Cô đồng ý, nhưng cô lại không biết mình phải đối mặt với Đổng Nghỉ Tuyền thế nào.
"Vậy mẹ yên tâm rồi, Hân Nghiên, con ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi con khỏe lại chúng ta cùng đi về nhà tảo mộ bà ngoại con có được không?”
"Vâng"
Sau khi cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên nằm lì ở trên giường khóc không thành tiếng, trước kia Đổng Nghi Tuyền không nhận ra cô, cô oán hận bà ấy. Bây giờ Đổng Nghỉ Tuyền đối xử tốt với cô thì cô càng tội lỗi hơn, cô không phải Niếp Niếp lại chiếm lấy tình cảm bà ấy dành cho Niếp Niếp. Nếu như bà ấy biết sự thật chắc chắn sẽ vô cùng oán hận cô.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây? Cô rất muốn tìm bố mẹ ruột của mình, nhưng khi cô tìm được bố mẹ ruột của mình thì chuyện cô không phải con của Đổng Nghi Tuyền sẽ bị vạch trần, đến lúc đó sao Đổng Nghi Tuyền chịu được?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!