"Tôi đi qua chỗ cậu." Thẩm Duệ cúp điện thoại cầm chìa khóa xe để trên bàn trà, khóe mắt nhìn thấy trên bàn cạnh ghế salon có một chai thuốc nhỏ, là vừa rồi khi ông cụ Liên tức giận đập xe lăn làm rơi xuống. Anh xoay. người nhặt lên, trên chai thuốc ghi tiếng Pháp, anh xem không hiểu nên vội đuổi theo.
Lúc đi đến bên ngoài câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, xe của ông cụ Liên vừa chạy ra khỏi nhà, anh chạy theo một đoạn, đành phải trơ mắt nhìn xe chạy đi xa. Anh dừng lại cúi đầu nhìn chai thuốc trong tay, tay bỏ vào túi áo khoác chờ cơ hội đưa cho ông cụ Liên.
Thẩm Duệ đi vào Bạc thị, đoạn đường trôi chảy không trở ngại đi vào văn phòng tổng giám đốc. Bạc Mộ Niên đang ngồi sau bàn làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Hàn Mỹ Hân đứng cạnh bàn làm việc cầm văn kiện đọc to.
Gần đây Bạc Mộ Niên càng ngày càng già mồm, tối qua bỗng nhiên anh nói xem văn kiện lâu quá hoa mắt, bảo cô đi lên đọc anh nghe mỗi ngày. Hàn Mỹ Hân tức. giận không có chỗ trút, nói anh bóc lột sức lao động.
Bạc Mộ Niên lạnh lùng liếc nhìn cô, nói: "Từ tháng một năm ngoái đến tháng mười năm nay, cô nói xem cô giải quyết được bao nhiêu vụ kiện cáo cho công ty rồi?"
Hàn Mỹ Hân cẩn thận suy nghĩ, người cố vấn pháp luật cho Bạc Thị là cô, trong lúc cô giữ chức hình như chưa giải quyết được vụ kiện nào cả. Bạc Thị quản lý nội bộ vô cùng khoa học, bao gồm phúc lợi và chủ nghĩa nhân văn vô cùng hoàn mỹ, cho nên không hề có tranh chấp pháp luật. Cùng lắm chỉ có nhân viên vì bất hòa trong gia đình mà tìm đến cô tư vấn, chuyện đó vốn không tính là thưa kiện.
Cô thành thật lắc đầu.
Trong đôi mắt Bạc Mộ Niên lóe lên ánh sáng, anh giang tay ra: "Vậy đúng rồi, cố vấn pháp luật Bạc Thị không cần làm việc cũng được lấy lương là công việc béo bở, đương nhiên tôi phải tận dụng rồi."
Hàn Mỹ Hân cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, kháng nghị nói: "Tôi không làm việc khi nào? Anh đừng nói như tôi ăn không ngồi rồi vậy."
"Đúng là cô có làm việc, văn phòng của cô thường nhận đơn đặt hàng kiếm thêm tiền, bận rộn còn hơn tổng thống, muốn gặp không thấy bóng người. Cho nên bắt đầu từ ngày mai cô đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo.
"Tôi đến văn phòng tổng giám đốc làm gì, làm tình nhân của anh à?" Hàn Mỹ Hân chế giễu nói.
Bạc Mộ Niên khẽ xoay nhẫn trên ngón áp út, xem thường liếc nhìn cô dường như muốn nói cô như thế có đủ tư cách làm tình nhân à? Suýt chút nữa Hàn Mỹ Hân đã bị anh làm cho tức chết.
"Trước tiên cô luyện kỹ năng trên giường đi hãy suy nghĩ đến chuyện làm tình thân. Gần đây tôi đau mắt không thể xem văn kiện, nên cô đọc to cho tôi nghe."
"..." Quối cùng Hàn Mỹ Hân đã hiểu cậu chủ đạo đức giả nên túm lấy cô để đày đọa: "Giọng tôi không hay, sợ hành hạ đến thính giác của anh đấy."
"Không sao, khó nghe hơn nữa tôi cũng nghe rồi." Bạc Mộ Niên nói rõ ràng.
Hàn Mỹ Hân tức giận đến phát điên, anh ta chiếm thời gian của cô, sao cô có thể kiếm thêm tiền ở bên ngoài chứ? Huống chỉ buổi tối ngủ cùng anh ta thì thôi, ban ngày còn phải ở cùng một chỗ, cô lo khiếu thẩm mỹ của mình bị kéo xuống, sau đó trở nên mặt liệt như anh ta.
"Chuyện đó... Không hay đâu, văn kiện của anh là bí mật làm ăn, ngộ nhỡ bị tôi làm lộ ra ngoài thì chẳng phải anh sẽ chịu lỗ sao?"
Bạc Mộ Niên liếc xéo cô, nói: "Trí thông minh của cô chỉ có nhiêu đây thôi à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!