Người đàn ông xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng cao quý, trong ánh sáng mờ ảo, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, anh khẽ nhíu mày. Nhìn về phía trợ lý đứng cách đó một mét, nói: “Anh nói tiếp đi!”
Người trợ lý bước tới, đưa một chiếc máy quay mini cho người đàn ông, anh ấy kể: “Chúng tôi tình cờ gặp được người này, đã hơn hai mươi năm rồi, không còn mấy ai nhớ đến bà cụ Đổng và cháu gái nữa, nhưng nghe. nói năm đó chuyện này là một chuyện lớn, bà cụ Đổng trở thành một cụ già neo đơn, nhiều lần đến chính quyền thị trấn gây khó dễ, yêu cầu họ trả lại cháu gái cho bà. Chỉ là sự việc này nhanh chóng bị chính quyền thị trấn áp xuống, sau đó bà cụ Đổng phát điên, không lâu sau bà cụ Đổng nhận về một đứa trẻ và nói với hàng xóm đó là cháu gái của mình.”
Những ngón tay của người đàn ông thon dài trắng trẻo đều tăm tắp, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Anh †a ấn những ngón tay dài của mình lên máy quay để phát đoạn video, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ già với khuôn mặt nhăn nheo, một giọng nói già nua vang lên trong căn phòng ký túc xá tối om: “Bà cụ đó rất đáng thương. Con gái bà ấy sau khi ly hôn đã ném một đứa trẻ cho bà ấy rồi bỏ đi với một người nước ngoài tóc vàng. Người ta nói rằng con bà không bao giờ quay lại. Bà cụ một mình nuôi đứa trẻ, coi nó như con đẻ, nhưng đâu biết đứa trẻ đó lại bạc mệnh. Khi đứa cháu hơn hai tuổi, bà cụ lên phố bán rau bỏ cháu bé ở nhà hàng xóm, cháu bé bị rơi xuống sông bên ngoài nhà hàng xóm chết đuối, bà cụ tìm hai ngày mới tìm được đứa nhỏ dưới sông, vớt được xác lên thì cái xác đã cứng ngắc, bà ấy vì vậy mà phát điên, ngày nào bên sông cũng. hét lên: “Nam Nam, Nam Nam, cháu về đây đi, bà ngoại đã mua cho cháu rất nhiều kẹo sữa mà cháu thích đây này.
Giọng bà lão nghẹn ngào, bà lau nước mắt, dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: “Năm ngày đầu tiên kể từ khi 49 ngày mất của đứa trẻ vừa trôi qua, bà cụ ngày nào cũng đến phủ thị trấn làm phiền, đòi hàng xóm đền cháu lại cho bà ấy, sau này hàng xóm bị bà làm phiền quá nhiều đành phải dọn đi nơi khác, bà cụ không đòi được công bằng cho cháu gái, ngày ngày đi quanh sông, rồi một ngày bà cụ đột ngột biến mất. "
“Bà cụ đi đâu vậy?” Có người bên trong hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết, nhưng sau hai tháng thì bà cụ trở về, khi trở về còn mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp, trạc tuổi Nam Nam, phải nói là con bé rất xinh đẹp, mắt phượng mi cong, chỉ sợ cô bé này cùng mệnh tướng hồng nhan bạc phận. Bà cụ vẫn gọi cô bé là Nam Nam, chúng tôi hỏi bà ấy là không phải Nam Nam đã chết rồi sao? Bà cụ còn lo lắng cho chúng tôi, bà nói rằng Nam Nam của bà chưa chết mà chỉ ngủ thiếp đi, nay Nam Nam của bà đã tỉnh nên trở về với bà ấy.”
“Ý bà là muốn nói cô bé còn sống là do bà cụ nhặt về hay nhận nuôi à?” Người cầm máy quay lại hỏi.
“Thực ra chúng tôi nghỉ đứa trẻ bị bà lão bắt cóc, nhưng ở tuổi bà thì làm sao mà bắt cóc được một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, sau này bà cụ bệnh nặng, mất dần thị lực nên đã gửi đứa trẻ đi, bây giờ chúng tôi hỏi bà ấy đã mang đứa bé đi đâu, bà ấy nói rằng đã gửi nó về cho ba, chúng tôi cũng hỏi bà ấy có nhớ con bé không, bà ấy đã khóc, khóc rất đáng thương, lúc này tôi nhớ lại lúc bày ấy không cũng cảm thấy rất lo lắng.”
Hình ảnh dừng lại, người đàn ông hạ tay xuống, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ một lúc, anh nói: “Anh đã kiểm tra các cô nhi viện gần đó, có tìm thấy cô nhi viện nào mất con vào thời gian đó không?”
“Tôi đã phái người đi điều tra rồi ạ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì phản hồi lại. Cậu chủ, tại sao ngài lại quan †âm đến thân thế của cô Tống như vậy?” Trợ lý khó hiểu hỏi.
Người đàn ông đưa hai tay ra sau lưng, có vẻ đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, dường như anh không có ý định trả lời. Một lúc lâu sau, người trợ lý gần như quên mất câu hỏi vừa đặt ra thì người đàn ông mới nói: “Anh nghĩ một người đàn ông có sự nghiệp thành công. sẽ mong muốn điều gì nhất?”
“Có sự nghiệp thành công thì đương nhiên muốn có một người phụ nữ xinh đẹp như hoa ạ.” Trợ lý ngập ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!