Tống Hân Nghiên trả hết nợ thay cô bé, cô đỡ cô bé đi ra khỏi quán bar. Dìu cô bé vào ghế lái phụ, cô kéo dây an toàn thắt cho cô bé, cô quay người lên xe. Hơn năm giờ ánh nằng xuyên qua kính chống gió chiếu vào, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô bé mà trong lòng như bị siết chặt.
Cô đưa tay vuốt sợi tóc trên mặt cô bé ra sau tai, cô nhẹ nhàng than một tiếng, khởi động xe chạy tới Như Uyển. Lái Xe vào Như Uyển, Tống Hân Nghiên và dì Lan hợp lực dìu Lệ Gia Trân về phòng, cô ngồi bên cạnh giường, do dự nửa ngày, cô cầm điện thoại di động lên gọi cho Thẩm Duệ.
"Thẩm Duệ, em tìm ra Gia Trân rồi, anh nói cho Thẩm Ngộ Thụ một tiếng, để cậu ấy không cần lo lắng." Tống Hân Nghiên thản nhiên nói.
'Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, anh liếc Thẩm Ngộ Thụ: "Ừ" một tiếng, liền cúp điện thoại. Hai tay của anh đút ở trong túi quần, anh đi đến bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ, anh nói: "Hân Nghiên bảo anh nói cho rằng cô ấy đã tìm ra Gia Trân, bây giờ hai người đó đang ở cùng một chỗ, em không cần lo lắng."
Bỗng nhiên Thẩm Ngộ Thụ ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sao? Anh tư, em muốn đi xem em ấy."
"Em bình tĩnh lại trước đã, có Hân Nghiên chăm sóc cô ấy. thì cô ấy không có việc gì. Ngộ Thụ, em giải quyết vấn đề của Hạ Doãn Nhi trước, nếu không em đi gặp cô ấy cũng vô dụng." Thẩm Duệ mới trải nghiệm tư vị trận chiến lộn xộn này, chỉ là vấn đề của anh không c nghiêm trọng như Ngộ Thụ, anh và Tống Hân Nghiên quậy như thế nào cũng là mâu thuẫn giữa hai người bọn họ.
Nhưng vấn đề của Ngộ Thụ phức tạp hơn anh rất nhiều, xử lý không tốt, anh ta sẽ triệt để mất Lệ Gia Trân.
"Anh tư, bất kể như thế nào, em cũng không thể mất Gia Trân." Thẩm Ngộ Thụ kiên định nói, cho dù anh ta ruồng bỏ hết thảy, anh ta cũng phải ở cùng một chỗ với Gia Trân.
"Tốt, anh tư ủng hộ quyết định của em."
Thẩm Duệ vừa dứt lời, điện thoại di động của Thẩm Ngộ Thụ kêu lên, anh ta nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, anh ta không nhận mà ném điện thoại di động lên trên bàn trà. Thẩm Duệ cầm điện thoại di động lên nghe, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng ông cụ Thẩm cực kỳ tức giận: "Thẩm Ngộ Thụ, con lập tức quay về cho bai"
'Thẩm Duệ nhíu mày, ông cụ tự gọi điện thoại đến, xem ra ông ta đã biết tin tức Hạ Doãn Nhi mang thai, anh nhìn Thẩm Ngộ Thụ rồi nói: "Chúng tôi sẽ trở về."
Cúp điện thoại, Thẩm Duệ nhìn Thẩm Ngộ Thụ đang suy sụp tinh thần, anh nói: "Đi tắm, lát nữa em về biệt thự nhà họ Thẩm với anh"
"Em không đi!" Thẩm Ngộ Thụ tùy hứng ngã người trên ghế sa lon, anh ta không cần nghĩ đều biết ông cụ gọi anh ta trở về là muốn làm gì, đơn giản chính là bảo anh ta cưới Hạ Doãn Nhị, chịu trách nhiệm với cô ta.
Chuyện đêm đó từ đầu đến cuối anh ta vẫn canh cánh trong lòng, cho dù anh ta bị hạ thuốc mà Hạ Doãn Nhi không i, cô ta là người phụ nữ bình thường, sẽ không lên tiếng từ đầu tới đuôi sao?
Thẩm Duệ đưa chân đá đá anh ta: "Ngộ Thụ, giả chết cũng vô dụng, trốn tránh cũng vô dụng, đi tắm rửa, anh và em cùng trở về."
Cuối cùng Thẩm Ngộ Thụ bị Thẩm Duệ cưỡng ép kéo vào. phòng tắm, anh ta đứng tại vòi dưới hoa sen, thời tiết trời thu mát mẻ, anh ta không có mở nước nóng, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, lạnh lẽo thấu xương. Anh ta nhäm mắt lại, có nước mắt óng ánh lăn xuống, anh ta mặc niệm trong lòng: Gia Trân, chờ anh, chờ anh cho em một câu trả lời, cho tình yêu chúng ta một câu trả lời.
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong phòng khách lầu dưới, ông cụ Thẩm nhìn Hạ Doãn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon yên lặng rơi lệ, đầu ông ta đau từng đợt, gần đây nhà họ Thẩm không được yên tĩnh, ông ta tận lực hạ giọng: "Ông Hạ, Doãn Nhi, chờ thằng con bất hiếu của tôi quay về, tôi nhất định bảo nó cho hai người một câu trả lời."
Hạ Doãn Nhi không nói lời nào, cúi đầu luôn khóc lóc, bà Hạ là Ngân Hoan ngồi bên cạnh cô ta, bà ta nhìn con gái nhà mình tuổi còn nhỏ đã chịu ủy khuất lớn như thế, bà ta rất đau lòng, bà ta ôm cô ta, dịu dàng nói: "Doãn Nhi không khóc, mẹ và ông nội còn có ông Thẩm sẽ làm chủ thay con."
Nhan Tư ngồi ở bên cạnh, bà đơn giản là đến xem trò vui. Hạ Doãn Nhi thật sự là không phụ lòng hi vọng của bà, bụng như thế mà không chịu thua kém mang thai con của Thẩm Ngộ Thụ. Cho dù bà không để cho hai anh em họ trở mặt thành thù, cuối cùng bà vẫn tính kế trong đó.
Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân nhìn rất yêu nhau, nhà họ Lệ có địa vị không thể khinh thường ở thành phố Giang Ninh, nếu là bọn hộ kết hôn, đối với Thẩm Duệ mà nói, không thể nghi ngờ là như hổ mọc thêm cánh. Hiện tại Hạ Doãn Nhi mang thai con của Thẩm Ngộ Thụ, nhìn tình hình này, anh ta không cưới Hạ Doãn Nhi là không thể, đến lúc đó đôi này hận thù chồng chất, liền có thể khiến Thẩm Duệ vô cùng đau đầu, ngẫm lại bà liền thoải mái.
Quậy phá đi, ồn ào càng lớn càng tốt, đợt quậy phá gần đây nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ trở thành đối thủ một mất một còn, Hạ thị đối phó Thẩm thị, tập đoàn Khải Hồng bọn họ mới có thể ngồi thu lưới ngư ông thủ lợi.
"Ba nói cậu Năm đi, Doãn Nhi là cô gái tốt như vậy đốt đèn lồng cũng không thể tìm ra, sao nó lại không quý trọng?" Nhan Tư cười tủm tỉm nói: "Ôi, trách thì trách tiểu thư nhà họ Lệ quấn lấy cậu năm thật chặt, hiện tại Doãn Nhi mang thai con của cậu năm, cậu năm làm gì cũng phải nở mày nở mặt cưới Doãn Nhi về, ngài nói có đúng không?"
Ngân Hoan sinh ra ở hào môn, nhân vật nào khó chơi thì bà ta đã thấy qua, lúc này bà ta không khỏi nhìn Nhan Tư nhiều hơn, thấy Nhan Tư cười mỉm, trong nội tâm bà ta có loại không nói được cảm giác, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Lúc trước người ông cụ Thẩm định tác hợp chính là Thẩm Duệ và Doãn Nhi, dường như Doãn Nhi cũng động tâm với Thẩm Duệ, hết lần này tới lần khác trời xui đất khiến Doãn Nhi bị Thẩm Ngộ Thụ ngủ. Sau khi chuyện đó xảy ra, bà ta vừa tức vừa gấp, lúc ấy liền náo loạn với Hạ Phong.
€on gái chịu ủy khuất lớn như thế, chẳng lế bọn họ an vị nhìn rồi mặc kệ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!