Ánh mắt Thẩm Duệ trầm xuống, “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua chưa? Ra vẻ cái gì?”
Tống Hân Nghiên nói: “Em ra vẻ đấy thì làm sao, em chưa tha thứ cho bạn, vì vậy em không thể chấp nhận việc ngủ chung giường với anh. Nếu anh không đồng ý, ngày mai em sẽ chuyển ra ngoài sống.”
“Em nằm mơ đi!" Thẩm Duệ tức giận nói, nếu cô gái này không làm cho anh tức giận thì cô sẽ cảm thấy khó chịu phải không? Nhìn thấy nước trên tóc cô nhỏ xuống sàn, anh cau mày nói: “Lại đây!”
“Anh vẫn chưa hứa với em.” Tống Hân Nghiên bướng bỉnh nói.
“Anh hứa với em sẽ không chạm vào em cho đến khi em đồng ý, nhưng anh không đồng ý với đề nghị ngủ riêng hai giường. Anh không thể ôm em ngủ, anh không ngủ được.” Thẩm Duệ trả lại một đề nghị.
“Em không muốn ngủ với anh.” Tống Hân Nghiên mím môi.
“Không đồng ý?” Thẩm Duệ nhướng mày, nhìn cô gật đầu, anh nói: “Được, vậy anh đi sang phòng bên cạnh ngủ.” Sau đó, anh đứng dậy đi ra khỏi cửa. bước đi, anh vừa đi vừa đếm, mới vừa đếm tới ba, nghe được cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau ngủ đi, nhưng không được giở trò với em.”
Ngoài cửa có một con mụ xà tỉnh xinh đẹp, khi anh đi ra ngoài, anh sẽ như Đường Tăng bị yêu tinh nhắm tới. Ngay cả khi cô chưa tha thứ cho anh, nhưng họ chưa chia tay thì anh vẫn là người đàn ông của cô, nên cô sẽ không đẩy người đàn ông của mình vào vòng tay của người khác.
“Được rồi!" Thẩm Duệ trả lời dễ dàng như vậy, mặc kệ như thế nào cũng không nghe có chút gì gọi là chân thành. Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn bóng lưng của anh, cô cảm thấy mình bị anh lừa rồi, cái tên yêu nghiệt này quá đen tối mà.
Anh xoay người lại đến bên cạnh Tống Hân Nghiên, lấy chiếc khăn tắm trên tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, từng chút từng chút một lau tóc cho cô.
Tóc cô đen bóng, những ngón tay lướt qua mái tóc đen khiến trái tim anh mềm nhữn xuống, anh không khỏi thốt lên: "Mấy ngày nay có nhớ anh không?"
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm xuống những đường chỉ tay trên lòng bàn tay của mình, khi cô còn nhỏ, một nhà sư già đã đọc sách chỉ tay và nói rằng đường tình cảm của cô rất hỗn loạn, về sau cuộc sống tình yêu của cô sẽ gập ghềnh. Bây giờ xem ra lời của lão sư nói rất đúng, đường tình duyên của cô thật là gập ghềnh.
Thấy cô không nói lời nào, anh hụt hãng, ôm cô vào lòng, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô, cảm thấy thân thể cô run lên †rong vòng tay anh, anh đột nhiên trở nên kích động, giọng nói vòng vào vành tai mỏng của cô: “Nghiên Nghiên, anh nhớ em lắm, lúc nào anh cũng nhớ đến em, nghĩ em đang trốn ở đâu, em có đang khóc hay không, có nhớ anh không, ăn uống có ngon miệng không.”
Tống Hân Nghiên khẽ run lên, cô vặn vẹo một cách khó chịu: “Thẩm Duệ, anh buông em ra đi..."
“Nghiên Nghiên, em biết không, anh không thể để em đi nữa.” Thẩm Duệ khàn khàn nói, cho dù cô hận anh không tha, anh cũng sẽ không buông tha cho cô: “Cảm ơn em vì vẫn sẵn sàng quay về bên anh, những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không muốn giải thích lại nữa. Tương lai, anh sẽ dành cả cuộc đời để bù đắp cho em. Hãy tha thứ cho anh đi mà, được không?”
Tống Hân Nghiên xấu hổ nhắm mắt lại, từ khi gặp lại anh, cô đã kháng cự, chưa bao giờ dò xét lòng mình, tiếp tục như thế nào đây. Cô thừa nhận rằng cô không muốn chia tay với anh, nhưng cô không biết làm thế nào để tiếp tục.
Chuyện đã xảy ra cách đây năm năm, giống như một cái gai đang lớn dần trong trái tim cô, sẽ rất đau đớn khi rút nó ra, cho nên không rút sẽ không thấy đau nữa.
“Thẩm Duệ, anh có thể cho em thời gian được không? Em chưa thể trả lời anh được, em cũng không biết phải làm gì. Đó là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, em chỉ biết là em không thể buông bỏ được quá khứ, em không thể chấp nhận anh mà không có ác cảm với anh được nữa”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!