Tống Hân Nghiên nghe anh nói vì người đó là mình thì vui mừng khôn xiết, cô nắm cánh tay dính đầy bọt trắng của anh đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: “Hết rồi, anh mau đứng lên đi, trên người đầy bọt trắng này.”
Một tia tinh quái lóe lên trong mắt Thẩm Duệ, anh vòng cánh tay sắt của mình quanh eo cô, kéo mạnh, “tõm” một tiếng, Tống Hân Nghiên ngã vào bồn tắm, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Tống Hân Nghiên lau nước trên mặt, tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: “Không thể thông cảm cho anh được mà, vừa thông cảm cho anh anh đã chơi xấu em rồi.”
Thẩm Duệ duỗi một ngón tay ra chấm một ít bong bóng lên trán cô, với giọng ngang ngược: “Do em ghét bỏ anh, tim anh đau muốn chết.”
Tống Hân Nghiên rũ mát nhìn xuống bong bóng trên mũi cô, cô nghịch ngợm lấy một nắm bong bóng, quỳ trong bồn tắm, cúi người bôi bong bóng lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô vui vẻ cười nói: “Ông già Noel đến đây.”
Không chịu thua kém, Thẩm Duệ cũng bôi bong bóng trên mặt cô, nhướng mày, nhìn cô nói: “Bà già Noel đến đây.”
Tống Hân Nghiên bĩu môi, thổi bong bóng khỏi mũi cô, nói: "Thẩm Duệ, anh thật là ngây thơ." Sau đó cô lại bôi bong bóng trên người anh. Trong phòng tắm, hai người họ cố gắng hết sức để bôi bong bóng trên cơ thể của nhau, rộn rã tiếng cười, bầu không khí khó xử ban nãy đã bị cuốn đi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Duệ nằm trên bồn tắm, Tống Hân Nghiên ngồi sau lưng anh, cầm bông tắm trên tay chà lưng cho anh, cô chà đến mức tay phải cảm thấy đau muốn chết, cầu xin nói: “Thẩm Duệ, cánh tay của em đau quá, anh vẫn thấy chưa được à?"
Thẩm Duệ khẽ nhắm mắt lại, che đi ánh sáng trong đáy mắt, anh nói: “Chưa được, chà tiếp đi.”
“Anh thơm lắm rồi, thật sự không cần tắm nữa đâu” Một người đàn ông có tính sạch sẽ không chịu nổi, vừa rồi cô không nên cười nhạo anh, nếu không cô đã không phải ngồi đây bị anh ép chà lưng cho anh rồi.
“Anh vẫn thấy hôi lắm, em tiếp tục đi.”
Thẩm Duệ chập chờn nói, sau lưng đột nhiên đau rát làm cho dây thần kinh của anh giật giật lên, anh tức giận nói: “Em muốn giết chồng em à?”
…
Ngày hôm sau.
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh dậy, Thẩm Duệ đã không còn trên giường nữa. Cô lăn hai vòng trên giường, ngủ chỗ anh đã nằm đêm qua. Trái tim cô tràn ngập hạnh phúc.
Từ đêm qua đến cuối cùng cô vẫn chưa thoát khỏi tai họa đó, nếu biết cô sẽ không phì cười vì mùi trứng thối trên người anh. Cô nghĩ về người đàn ông trẻ con của mình, một nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trên đời này có lẽ không có người đàn ông nào lại vì những lời ghét bỏ của cô mà cố gắng dằn vặt bản thân mình như vậy. Cô nằm trên giường một lúc, đến khi bụng cồn cào vì đói mới đứng dậy, cầm bộ đồ ngủ mặc vào.
Khi xuống giường, cô nhìn cái tủ đầu giường, cô nhớ ra điều gì đó, cúi xuống mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, máy ghi âm đã biến mất. Hẳn là Thẩm Duệ đã cầm đi rồi, tối hôm qua khi nhìn thấy cây bút ghi âm rơi trên mặt đất, mặc dù vẻ mặt vẫn như mọi khi, nhưng cô vẫn thoáng thấy một tia lo lắng.
Tại sao anh lại lo lắng như vậy?
Tống Hân Nghiên ắc đầu, không còn lo lắng về chiếc máy ghi âm nữa, cô quay người bước ra khỏi phòng ngủ để tìm đồ ăn.
Vừa ăn sáng xong, điện thoại reo, cô cầm lên, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, cô nở một nụ cười hạnh phúc, cô bấm nhận cuộc gọi: “Alo?”
Thẩm Duệ vừa kết thúc cuộc họp, khi nghe thấy giọng nói của cô, cơn tức giận tích tụ trong lòng cả buổi sáng lập tức biến mất, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, “Dậy rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!