Thẩm Duệ lấy một tờ chi phiếu từ trong ngăn kéo rồi viết một chuỗi số lên đó, anh đưa chi phiếu cho cô ta: “Thích cái gì thì cứ đi mua, không cần phải giúp anh tiết kiệm tiền, anh rất bận, không có thời gian đi cùng em, để Nghiêm Thành đi cùng em.”
Liên Thanh Vũ không đưa tay nhận chi phiếu, cô ta nói: “Thẩm Duệ, em có tiền, anh không cần đưa tiền cho em, em chỉ muốn anh đi cùng em mà thôi.”
Thẩm Duệ đứng lên, cầm tay cô ta, nhét chi phiếu vào trong tay cô ta: “Thanh Vũ, tiền của anh cũng là của em, cứ giữ lại mà tiêu dần, đây là tâm ý của anh, đi đi, đã mấy năm rồi em còn chưa trở về, để Nghiêm Thành đi dạo cùng em.”
Liên Thanh Vũ cắn môi, cô ta tới đây còn chưa tới mười phút mà anh đã muốn đuổi cô ta đi. Cô ta biết bao năm qua anh chỉ coi cô ta là em gái, nhưng cô ta không muốn chỉ là em gái anh.
“Em biết rồi, vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa, nhưng buổi tối anh phải nhớ tham gia tiệc “tẩy trần” cho em đó nha.” Trong lòng Thanh Vũ biết rõ có một số chuyện không thể vội vàng được, dù sao cô ta cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, mấy ngày nữa đối với cô ta có là gì.
Nghĩ như vậy, cô liền xoay người xách túi, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cô ta biến mất sau cửa, còn chưa tới mười phút mà cô ta đã rời đi, đúng là có chút ngoài dự liệu của anh. Anh ấn đường đây nội bộ, dặn dò Nghiêm Thành đi dạo phố với Liên Thanh Vũ, sau đó đưa cô ta đến căn hộ của anh ở trung tâm thành phố.
......
Thẩm Duệ vẫn bận rộn đến mười một giờ mới xong, anh nhìn thấy điện thoại di động trên máy tính để bàn, trong lòng khẽ xao động, anh cầm lấy điện thoại di động mở WeChat, trong danh bạ WeChat chỉ có mỗi Tống Hân Nghiên là bạn bè của anh, anh sửa ghi chú, hai chữ rất buồn nôn: vợ yêu.
Anh lại mở ra lịch sử cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt dừng ở trên chữ “được” kia, nội tâm lại nhảy nhót như khỉ. Anh hy vọng anh có một cái đồng hồ ma pháp, có thể lập tức rút thời gian đến 12 ngày sau, lúc đó anh nhất định là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Anh phát lại giọng nói của hai người, trong lòng có chút chua xót, ngay cả vẻ mặt cũng là một mảnh nhốn nháo, hoàn toàn không phát hiện mình đang lãng phí thời gian.
Đường dây nội bộ vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của thư ký: “Tổng giám đốc Thẩm, ông cụ Thẩm và cô Hạ đang tiến vào ạ.”
Thẩm Duệ vội vàng tắt giọng nói, sửa soạn lại biểu hiện bên ngoài một chút, anh vừa ngẩng đầu nhìn lại thì A Uy đã đẩy cửa bước vào, ông cụ Thẩm và Hạ Doãn Nhi cũng theo đó mà đi vào. Thẩm Duệ đứng lên, sắc mặt không vui: “Yo, không biết hôm nay đã có cơn gió nào thổi ông già tới đây?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Doãn Nhi đến phòng làm việc của Thẩm Duệ, cô ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Thẩm Duệ, khí thế của người đàn ông này quá lớn, làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Bị anh liếc mắt một cái, trái tim cô ta liền loạn nhịp, sợ hãi nói: “Anh Thẩm Duệ.”
Khóe mắt ông cụ Thẩm co rút lại, ông ấy nói: “Vừa rồi trên đường tình cờ gặp Doãn Nhi, đúng lúc lại tới giờ ăn trưa, liền tới tìm con đi ăn cơm trưa, con sẽ không khách khí ngay cả cơm trưa cũng không nỡ mời chúng ta chứ?”
Thẩm Duệ trong lòng cười lạnh, ông cụ Thẩm đang chơi trò gì đừng tưởng rằng anh không biết, muốn ăn cơm trưa đúng không, vậy anh liền để cho ông ấy ăn đủ. Anh nói: “Tất nhiên, dù không muốn mời ông đi chăng nữa nhưng cũng không thể thất lễ khi đang có khách.”
Hạ Doãn Nhi kinh ngạc nhìn anh, thấy tầm mắt anh dừng ở trên người cô ta, cô ta cũng lớn gan nhìn lại anh, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, liền dời tầm mắt đi, trong lòng cô ta buồn bã không thôi.
Ông cụ Thẩm nghi ngờ nhìn anh, với sự hiểu biết của ông ấy đối với anh, anh làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.
Thẩm Duệ thản nhiên nhìn ông ấy, cầm lấy áo vét đặt trên lưng ghế khoác lên cổ tay, ngữ khí ác liệt nói: “Muốn tôi mời ăn cơm thì còn ở chỗ này làm gì, đi đi.”
Ông cụ Thẩm nhìn ra thái độ không kiên nhẫn như vậy của anh, quả thực muốn tát anh một cái. Ông ấy tức giận đến choáng cả đầu, thân thể lắc lắc, Hạ Doãn Nhi vội vàng đưa tay đỡ ông ấy, nói: “Bác, cẩn thận.”
Ông cụ Thẩm trấn an vỗ vỗ tay cô ta: “Vẫn may là còn có con, haizz.”
Những lời này không biết tại sao lại đụng trúng tim đen của Thẩm Duệ, vẻ mặt anh liền trở nên mềm nhũn, trên mặt xẹt qua một tia tự trách. Năm đó nếu không phải do anh bất cẩn, cũng sẽ không đem em Năm vứt bỏ. Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn tự trách mình không làm tròn trách nhiệm của một người anh.
Ông cụ Thẩm nói xong câu đó lại cố ý liếc nhìn Thẩm Duệ, thấy anh không còn là dáng vè nhướng mày nhíu mắt vừa rồi, ông ấy lộ ra một nụ cười gian kế được thực hiện. Con trai sao có thể bằng ba, ông ấy biết rõ điểm yếu của lão Tư ở nơi nào.
Mãi cho đến trong phòng ăn, Thẩm Duệ cũng không còn giữ thái độ đối chọi gay gắt như vừa rồi, bọn họ tìm một căn phòng tương đối yên tĩnh, lúc nhân viên phục vụ tới order đồ ăn, Thẩm Duệ mới mở miệng nói: “Bốn bộ đồ ăn.”
Ông cụ Thẩm nhất thời nhíu mày, ánh mắt ông ấy sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, không vui nói: “Thằng Tư, con đã quên những lời ba nói?”
Nếu anh dám gọi Tống Hân Nghiên tới, để Hạ Doãn Nhi không có cơ hội trở mình được thì chỉ cần một giây thôi, ông ấy có thể khiến Tống Hân Nghiên thân bại danh liệt.
Thẩm Duệ cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm ông ấy: “Tôi nào dám a, ông dặn tôi một chữ cũng không dám quên.”
Ông cụ Thẩm không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, để đề phòng, ông ấy đẩy Hạ Doãn Nhi đến chỗ Thẩm Duệ ngồi, tư thế ngồi đó mười phần chính là của gái bán dâm. Thẩm Duệ ngược lại không có ý kiến gì, nhìn Hạ Doãn Nhi một cái, trực tiếp nghịch điện thoại di động.
Hạ Doãn Nhi cẩn thận nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, cô ta lấy hết dũng khí nói: “Anh Thẩm Duệ, lần trước là em đã xúc phạm anh rồi, mong anh đừng giận em nữa, chỉ là khi cảm thấy thích một người em liền muốn trực tiếp nói hết ra, giấu ở trong lòng đối phương cũng không biết.”
Thẩm Duệ vốn dĩ cũng không có địch ý gì đối với Hạ Doãn Nhi, chỉ là cảm thấy chán ghét ông cụ Thẩm vẫn luôn mang vọng tưởng có thể khống chế cuộc sống của anh, cho nên thái độ đối với cô ta mới bén nhọn như vậy, anh không hề để ý đến cô ta.
Ông cụ Thẩm thấy thế thì tức giận đến thổi cả râu, đã bao nhiêu tuổi rồi còn hại ông già này chạy tới chạy lui se duyên cho, bộ tưởng ông ấy dễ dàng lắm sao? Anh không những không cảm tình còn làm ra bộ mặt táo bón này cho ai xem? Ông ấy liền dùng chân đá qua, vẻ mặt hiền lành nói: “Thằng Tư, Doãn Nhi nói chuyện với con, tai con điếc hay là đầu lưỡi bị lở loét, gia giáo nhà họ Thẩm chúng ta từ khi nào dạy con cách đối đãi với khách như vậy hả?”