Đường Diệp Thần ngẩng đầu liếc nhìn Nhan Tư một cái, động tác trên tay vẫn chưa ngừng, lướt qua từng tấm ảnh một, càng về sau càng cảm thấy khó coi. Một tấm là sáng hôm sau khi Tống Hân Nghiên bị hạ thuốc, cô ra khỏi hiệu thuốc. Trong tay cầm thuốc tránh thai khẩn cấp, còn có ảnh chụp lại cảnh Thẩm Duệ ném vào thùng rác.
Anh ta càng nhìn về sau, hô hấp càng trở nên nặng nề, thở hổn hển, sau khi xem hết ảnh chụp, mây đen dày đặc đã giăng đầy trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, trên mỗi tấm ảnh đều hiện rõ thời gian chụp, không thể nào làm giả được.
Nhìn những bức ảnh này, anh ta chợt nhớ đến buổi sáng hôm đó, anh ta đã thấp thỏm đứng ngồi không yên dưới tòa chung cư Kim Vực Lam Loan và chờ cho đến khi Tống Hân Nghiên trở về. Nhưng lại thấy chi chít vết hôn phủ đầy trên cổ và xương quai xanh của cô, lúc ấy anh ta đã mất khống chế, bởi vì anh ta biết những vết hôn kia tuyệt đối không phải là do anh ta để lại.
Anh ta cứ tự hỏi người đàn ông đêm đó là ai, sau đó mẹ có nói với anh ta, đêm đó Tống Hân Nghiên không bị người ta đụng vào, anh ta mới dần dần quên đi chuyện đó.
Nếu như vậy có nghĩa là… Đêm đó người ở cùng cô chính là chú Tư, làm sao có thể là chú Tư, làm sao có thể là người đó được chứ? Chẳng trách trưởng khoa phụ khoa kiểm tra cũng không ra được gì, Nhược Kỳ có nói chú Tư không cương được, cho dù giữa bọn họ không làm tới bước cuối cùng nhưng như vậy cũng không khác gì đã làm.
Một khi trong lòng đã có nghi ngờ thì những điều đã xảy ra trước đó sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng trong tâm trí. Trước khi ly hôn, anh ta đến nhà của Tống Hân Nghiên, sau đó chú Tư cũng tới, anh ta luôn cảm thấy giữa bọn họ còn có cái gì đó rất kỳ quái, còn có câu “Nước miếng đều đã ăn qua, huống chi là một bát mì”, lúc đó anh ta cứ tưởng chỉ đang nói đùa, xem ra kể từ lúc đó bọn họ đã phản bội anh ta rồi.
Đường Diệp Thần đầu óc trong sáng, chứng cứ đã rõ rành rành như vậy rồi nhưng anh ta vẫn như cũ, vẫn không muốn tin. Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Tư: “Con không tin, trước nay giữa Hân Nghiên và chú Tư chẳng liên quan gì đến nhau, khả năng có gian tình càng không. Mẹ, cho dù mẹ muốn con hết hy vọng, cũng không cần lấy mấy tấm ảnh đã photoshop này tới hù dọa con.”
Nhan Tư tức giận đến mức trực tiếp đứng lên duỗi tay nhéo lỗ tai của anh ta: “Ôi trời ơi sao tôi lại sinh ra một thằng con vô dụng như thế này? Những bức ảnh này có phải đã photoshop hay không, trong lòng con cũng biết rất rõ, con cho rằng con và Tống Nhược Kỳ bắt tay hợp tác với nhau thì sẽ luôn thuận lợi sao? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Thẩm Duệ mới là thợ săn chân chính. Tống Hân Nghiên nếu không phải đã có người đàn ông khác. Con bé sẽ ly dị với con như vậy sao? Đừng quên ở tòa, chính con bé nói rằng con bé đã ngoại tình.”
“Mẹ!” Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng, anh ta không muốn tin việc Tống Hân Nghiên đã phản bội anh ta, thậm chí càng không muốn tin người cùng cô phản bội anh ta lại là chú Tư, người mà anh ta đang cạnh tranh, anh ta hất bỏ bàn tay Nhan Tư, kiên quyết nói: “Cứ cho rằng trưởng khoa phụ khoa kia nói dối đi, thì nhất định đêm đó Tống Hân Nghiên đã bị người ta chơi đùa nhưng người đó không phải là Thẩm Duệ, chắc chắn không phải!”
Nhan Tư thật muốn bẻ đôi đầu của anh ta ra để xem có phải trong đầu anh ta toàn là bã đậu hay không. Bà tức giận đến tim phổi muốn nổ tung: “Con quát mẹ thì được cái gì chứ? Ôi, ôi! Lúc trước mẹ bảo con tin con bé đi thì cứ sống chết không tin. Bây giờ đã ly hôn rồi mà sao con lại tin con bé đến như vậy hả?”
Đường Diệp Thần vuốt mặt một cái, tức giận nói: “Đó là vì con không tin cô ấy và chú Tư cùng nhau phản bội con! Con không tin điều đó!”
Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh trở lại, Nhan Tư nhìn Đường Diệp Thần đang trên đà suy sụp, bà nhất thời trở nên đau lòng. Đứa con ngốc của bà a, sao lại ngốc đến như vậy cơ chứ? Bà nhẹ nhàng nói: “Diệp Thần, con có biết tâm trạng của mẹ khi nhìn thấy những bức ảnh này là gì không? Mẹ rất đau lòng, tại sao người phụ nữ đó lại chà đạp con trai mẹ như vậy cơ chứ? Nhưng vì con. Mẹ phải chịu đựng. Mẹ sợ con biết lại trở nên buồn bã, liền sai người nặc danh đem ảnh chụp đưa cho ông nội con, mẹ bảo ông nội ra tay ngăn cản bọn họ. Ông nội lại ngăn cản, là chú Tư con hết lần này đến lần khác quyến rũ Hân Nghiên.”
Nhan Tư ngồi xuống ghế, thở dài nói: “Đứa nhỏ Hân Nghiên này cũng là một đứa trẻ có số khổ, từ nhỏ đến lớn không được ba mẹ yêu thương, chị gái duy nhất thì cũng không ưa gì con bé, con bé đã lớn lên một mình, thật vất vả lắm mới được gả cho con nhưng con lại không biết quý trọng con bé ấy. Suốt năm năm trời, những tổn thương mà con gây ra đủ để cho con bé chết tâm đối với con. Nếu không phải con bé nợ con một ơn cứu mạng, nếu không vì ba năm kia của các con thì mẹ nghĩ con bé đã sớm kiên trì không nổi nữa rồi.”