Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quá Khứ Là Anh, Hiện Tại Là Anh Ấy - Tống Hân Nghiên

Lái xe đi được một đoạn, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc cực kỳ chói tai. 

“… Chưa bao giờ cảm thấy em đáng ghét, tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Có em mỗi ngày đều trôi qua thật trong lành, nhờ có em ánh nắng càng thêm rực rỡ, cũng nhờ em mà đêm tối chẳng còn mịt mờ, em là mây trắng còn tôi là trời xanh…” 

Thẩm Duệ theo bản năng nhìn về phía cái túi ở ghế lái phụ, tiếng chuông là truyền ra từ trong túi. Anh dừng xe ở ven đường, anh cầm lấy túi mà mở khóa ra, tiếng chuông lại càng chói tai hơn: “… Em là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ…” 

Khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, gu thưởng thức âm nhạc như vậy, thật sự rất hợp với con người Tống Hân Nghiên. Anh bấm nút nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Tống Hân Nghiên nói năng liên hồi, nói xong cô vẫn còn thở gấp, đủ thấy cô đang sốt ruột như thế nào.” 

“Cô Tống cũng có thể đưa ra một cái giá trước, nếu như tôi hài lòng có thể trả lại túi cho em.” 

Tống Hân Nghiên từ trước giờ chưa từng nói chuyện điện thoại với Thẩm Duệ, thậm chí số lần cô nói chuyện với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khi Thẩm Duệ vừa lên tiếng, cô lập tức nhận ra giọng nói của anh: “Chú, chú Tư?” 

“Ngoan, gọi anh Tư.” Thẩm Duệ nghiêm nghị sửa lại xưng hô. 

“…” 

Giọng nói của anh trầm thấp, lại giống như có từ tính nam châm vậy, lỗ tai cô không hiểu sao lại ngứa ngáy, cô đổi tai nghe điện thoại, nhấc tay lên gãi gãi tai, chần chừ nói: “Cái đó, túi xách của cháu ở chỗ chú à?” 

“Muốn lấy lại không?” Ngón tay thon dài của Thẩm Duệ khẽ gảy gảy cái tua rua trên túi cô, tâm trạng cực kỳ vui vẻ trêu đùa cô. 

Phí lời! Trong lòng Tống Hân Nghiên rủa thầm một câu, trên mặt lại nặn ra nụ cười tươi: “Chú Tư, bây giờ chú đang ở công ty sao? Cháu sẽ lập tức qua đó lấy ngay.” 

“Tiếc quá, tôi không ở đó.” Trong giọng nói của Thẩm Duệ, lại không nghe ra được nửa điểm tiếc nuối nào: “Có điều…” 

Lòng Tống Hân Nghiên như lửa đốt, vội vàng nói: “Có điều cái gì?” 

“Buổi tối tôi có một bữa tiệc xã giao ở câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, em đến đó tìm tôi, đỡ phải chờ đợi.” Thẩm Duệ vừa nói xong, không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào đã lập tức cúp điện thoại. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!