Tống Hân Nghiên bị anh ta lừa quá nhiều lần, cô sẽ không còn ngây thơ như trước nữa, cô nói: “Đường Diệp Thần, anh muốn giở trò gì? Tôi sẽ không tin anh nữa đâu, quan tòa đã phán xét rồi. Kết quả sẽ có vào thứ tư tuần sau, tôi không ngại đợi thêm vài ngày nữa đâu.”
Cuối cùng người bên kia im lặng một lúc, đột nhiên có tiếng thở dài truyền đến: “Hân Nghiên, cho dù bây giờ tôi có làm gì đi chăng nữa thì em vẫn sẽ không còn tin tưởng tôi nữa đúng không?”
“Tôi đã tin anh hơn một lần, ngay cả tại tòa án ngày hôm qua, tôi vẫn tự nhủ anh vẫn là ánh mặt trời rực rỡ trong kí ức của tôi, sẽ không hèn hạ âm mưu tính kế tôi nhưng thực tế lại một lần nữa chứng minh tôi ngây thơ đến mức nào.” Tống Hân Nghiên nói, không hề oán giận, hôm qua là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, ngày hôm qua, Tống Hân Nghiên ngây thơ đã chết rồi.
“Em nghĩ tòa án sẽ thực sự xét xử chúng ta ly hôn ư? Đừng ngây thơ như thế. Nếu tôi không nhả, tòa án sẽ không xét chúng ta ly hôn đâu. Tôi đợi em ở nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên.” Đường Diệp Thần nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, cứng đờ đứng trước cửa sổ. Liệu cô có thể tin tưởng anh ta nữa không?
Hàn Mỹ Hân với mái tóc bù xù dựa vào khung cửa ngáp dài, cô ấy vừa tỉnh lại đã nghe thấy Tống Hân Nghiên gọi điện thoại, lúc này nhìn thấy bóng lưng thê lương của cô thì chậm rãi đi tới bên cạnh: “Đường Diệp Thần gọi à?”
Tống Hân Nghiên quay đầu, thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn của cô ấy, cô gật đầu nói: “Anh ta đồng ý ký giấy ly hôn.”
Hàn Mỹ Hân mở to mắt: “Anh ta chịu ký tên mà vẫn đệ đơn kiện cậu hả? Hân Nghiên, cậu đừng tin anh ta, anh ta rõ ràng là một tên dối trá.”
“Anh ta nói nếu anh ta không từ bỏ, tòa án sẽ không xử cho chúng tớ ly hôn đâu Mỹ Hân. Bây giờ tớ không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được ly hôn thôi.” Tống Hân Nghiên nói, cả tâm trạng lẫn thể xác cô đều vô cùng mệt mỏi.
Hàn Mỹ Hân ôm cô: “Hân Nghiên, cậu đừng lo, để tớ tìm người hỏi thử, bình thường lên tòa thì hôm sau đã có kết quả.” Hàn Mỹ Hân buông cô ra, quay người trở lại phòng gọi điện thoại.
Cô ấy gọi điện liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không được. Cô ấy nhíu mày, e rằng vụ kiện ly hôn của Tống Hân Nghiên có khả năng không thể đi theo trình tự bình thường được. Sợ là nhà họ Thẩm đã giở trò sau lưng, cuộc ly hôn này sẽ rất khó hoàn thành. Hơn nữa, loại này cũng không thể khiếu nại lên tòa án cấp tỉnh hoặc tòa án trung ương, người ta vốn không thụ lý án dân sự kiểu này.
Hàn Mỹ Hân quay trở lại phòng ngủ của Tống Hân Nghiên, lo lắng nhìn cô: “Hân Nghiên, chẳng lẽ Đường Diệp Thần không lừa cậu, thẩm phán mà tớ biết nói chủ tọa phiên tòa không hề nhắc tới vụ này một chữ nào, hay là chúng ta đi gặp đối phương?”
Tống Hân Nghiên cắn môi, đây là hành động theo bản năng của cô khi trong lòng thấy lo lắng: “Mỹ Hân, anh ta sẽ không có kế hoạch khác chứ?”
“Đừng sợ, tớ sẽ đi với cậu, giữa ban ngày ban mặt, tớ không tin anh ta có thể làm chuyện gì không có tính người.” Hàn Mỹ Hân mạnh dạn nói, cô ấy không ngờ rằng cuối cùng kiện tụng vẫn cần sự đồng ý của Đường Diệp Thần thì Hân Nghiên mới được ly hôn.
Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.
Hai giờ chiều, Bạc Mộ Niên lái xe đưa họ đến trường trung học số 11, nhìn thấy họ bước vào cổng trường rồi anh ta mới lái xe rời đi. Trường trung học số 11 vào những ngày cuối tuần rất yên tĩnh, thỉnh thoảng đụng phải một vài bạn học nội trú.
Nơi này là trường cũ của Tống Hân Nghiên, cũng là nơi cô và Đường Diệp Thần hẹn hò lần đầu tiên. Cô vẫn nhớ khi họ đi dạo trong sân thể dục nhiều lần vào ngày hôm đó, Đường Diệp Thần bất ngờ nắm tay cô, cô ngạc nhiên nhìn anh ta, thấy trên mặt anh ta nở ra một nụ cười ngượng ngùng.
Khi đó, thật ta nhịp tim của cô cũng chệch đi một nhịp.
Dưới cái nắng như thiêu đốt trên đỉnh đầu, Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân đến sân thể dục, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đứng cạnh lưới bóng đá, hai tay đút vào trong túi quần,thản nhiên dựa vào thanh sắt, hoàn toàn không sợ cái nắng chói chang.
Hàn Mỹ Hân dừng lại, nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, chậm rãi đi về phía Đường Diệp Thành, ánh nắng kéo cái bóng của cô thật dài. Cô đứng trước mặt Đường Diệp Thần, ngẩng đầu quan sát anh ta. Trong thoáng chốc, dường như cô đã trở về tám năm trước, cô đang ở trong ký túc xá, bạn cùng lớp nói với cô có một chàng trai cao ráo đẹp trai đang tìm cô ở sân sân thể dục tầng dưới. Cô vui mừng chạy xuống lầu, nhìn thấy anh ta đang đứng trên sân thể dục, cô chạy nhanh đến và đứng trước mặt anh ta thở hổn hển, cũng nhìn anh ta như thế này.
Đã tám năm trôi qua, anh ta đã cao hơn rất nhiều, còn cô cũng cao hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách giữa chiều cao của họ vẫn không thay đổi chút nào so với tám năm trước, nhưng tâm trạng của họ chứ không còn là niềm vui và sự phấn khích của mối tình đầu nữa. Hôm nay, họ đã trải qua những tổn thương và mất mát, không thể quay lại như trước kia được nữa.
“Anh có mang theo giấy thỏa thuận ly hôn không?” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng hỏi, đây là chủ đề duy nhất còn lại giữa bọn họ.
Đường Diệp Thần có kẹp một túi tài liệu dưới cánh tay, nhưng anh ta không đưa nó cho cô, anh nhìn sân chơi, chỉ đầy ủy mị: “Hân Nghiên, đi dạo với tôi một vòng nhé?” Nói xong, anh ta không đợi cô trả lời mà lập tức đi dọc theo sân thể dục.
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng của anh ta, cô nghiến răng, vội vàng bước nhanh đi theo sau anh ta một bước. Mặt trời giữa trưa lên cao, nắng gắt chiếu lên người như muốn lột một lớp da.
Đường Diệp Thần tiếp tục bước đi, không có ý định dừng lại. Tống Hân Nghiên lấm tấm mồ hôi trên trán, cô nhìn Đường Diệp Thần trước mặt và hỏi: “Anh đi đủ chưa?”
Đường Diệp Thần không dừng lại hay quay lại nhìn cô, anh ta nói: “Hân Nghiên, em có nhớ chiều hôm đó chúng ta đã đi bao nhiêu vòng không?”
Tống Hân Nghiên không nói gì, cô không đếm được họ đã đi bao nhiêu vòng vào ngày hôm đó, bởi vì ngày hôm đó toàn bộ tâm trí của cô đều dồn vào anh ta.
“Tôi nhớ, chúng ta đã đi được mười tám vòng, ngay từ vòng đầu tiên, tôi đã muốn nắm tay em, nhưng lại sợ em từ chối, nên tôi tự nhủ, đi một vòng nữa, vòng sau sẽ nắm tay em. Đi hết vòng thứ chín, tôi quay đầu nhìn em, thấy trên mặt em không có chút sốt ruột, nên lấy hết can đảm nắm tay em, lúc đó em không rụt tay lại, tôi đã rất hạnh phúc, nên luôn muốn nắm chặt tay em như vậy.” Giọng Đường Diệp Thần chứa đựng những hồi tưởng, họ đã có một tình yêu bình dị nhưng sâu đậm trong những năm tháng xanh tươi ấy, bây giờ nó sắp kết thúc, anh ta không khỏi cảm thấy buồn đau.
Tống Hân Nghiên vẫn không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau cách anh ta một bước.
“Hôm qua, khi rời tòa án, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tại sao chúng ta lại có ngày hôm nay, nhìn lại những gì đã xảy ra trong năm năm qua, tôi thậm chí không thể tin rằng bản thân mình đã làm được nhiều điều tồi tệ như vậy, tôi đã làm tổn thương em, nhưng tôi chưa bao giờ ngẫm lại, tôi xin lỗi.” Đường Diệp Thần dừng lại nhìn cô, anh ta nói: “Đây là vòng thứ mười tám, cho nên chúng ta hãy quay trở lại điểm xuất phát nhé em.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt anh ta vẫn còn vết thương nhưng không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của anh ta cả, lúc này mất đi vẻ ủ rũ, trông tươi tỉnh hơn rất nhiều. Chiều nay cô nói câu thứ ba: “Diệp Thần, cảm ơn anh đã trả tự do cho tôi.”
Ánh mắt Đường Diệp Thần phút chốc trở nên ảm đạm, anh ta lấy túi tài liệu trong tay đưa cho cô, nói: “Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, em xem qua, nếu cần thêm điều kiện gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ kêu luật sư bổ sung sau.”