Trong lúc leo núi, Phương Mãn đã nghĩ được ra chiến lược để cứu cái mạng nhỏ của Triệu Nặc Hoằng. Ấy là phải gắng hết sức tránh cho mình, Khổng Khuyết và Triệu Nặc Hoằng ở cùng một không gian. Thứ nhất, gã phải làm trang sức trên đùi Khổng Khuyết 24/7, chăm chăm dõi theo Khổng Khuyết chưa đủ, còn phải dỗ ngon dỗ ngọt nữa, phải đảm bảo nồng độ máu tanh không được vượt ngưỡng cho phép.
Phương Mãn xáp sang ôm lấy Khổng Khuyết, nói vẻ thờ ơ: “Này, đừng có dính vào bé Khuyết nhà tôi. Với quan hệ của chúng ta mà cậu còn mong em ấy cười hỉ hả với mình à? Đủ rồi đấy, tránh ra đi.”
Mặt Triệu Nặc Hoằng tệ phát sợ: “… Anh kể với nó?”
Phương Mãn bơ đẹp cậu ta, dùng sức mạnh một tạ của mình cưỡng ép kéo Khổng Khuyết lên tầng, “Đi thôi bé Khuyết er[1], đi tắm thôi, người anh sắp kết tủa thành muối rồi đây này.”
[1] Từ er này sau tên người nghĩa là từ nhi. Khuyết er = Khuyết nhi = một cách gọi thân mật, yêu thương.
Triệu Nặc Hoằng ngoảnh lại trông thấy Phương Mãn đang thân mật ôm vai Khổng Khuyết rồi treo cả nửa người lên hắn, khiến hai người có vẻ khăng khít.
Triệu Nặc Hoằng nghĩ, Khổng Khuyết là quản lý của Phương Mãn thật sao? Đến cái vali Phương Mãn cũng không nỡ cho Khổng Khuyết cầm, với lại ánh mắt Khổng Khuyết nhìn cậu ta rõ ràng có vẻ ghen ghét, hắn… chẳng lẽ là bạn trai Phương Mãn?
Suy đoán này khiến trái tim Triệu Nặc Hoằng quặn thắt, đêm trằn trọc mãi không ngủ được, chuyện cũ rành rành trước mắt, cái nào cũng liên quan đến Phương Mãn.
Lần đầu tiên Triệu Nặc Hoằng gặp Phương Mãn là khi cậu ta đi thử vai cho bộ phim《Chú chó trinh thám 》. Khi ấy cậu ta rất cần một vai diễn, kể cả vai phụ cũng được. Để phòng đến muộn thì cậu ta đã đi từ rất sớm, song đến nơi mới biết, mình không phải là người đầu tiên có mặt.
Một chàng trai đang nằm liệt trên sô pha trong phòng chờ, đeo khẩu trang đen giơ di động chơi Temple Run.
Dù không nhìn rõ mặt nhưng Triệu Nặc Hoằng đoán được ngoại hình của người nọ có thể sánh với siêu mẫu hàng đầu. Dù có nằm trong tư thế biếng nhác mà trên bụng không hề nhô tí mỡ thừa, hai chân dài duỗi thẳng trên sàn thay đổi tư thế xoành xoạch, khi thì duỗi thành chữ “V”, lúc lại co thành “八”, dáng vẻ thảnh thơi nhàn hạ.
Hẳn là người có tầm cỡ, chưa tính đến quần áo người này mặc thì giá đôi Air Jordan bản giới hạn anh ta đang đi cũng đủ cho Triệu Nặc Hoằng tiêu xài nửa năm.
Triệu Nặc Hoằng rụt rè chào hỏi, nhưng người nọ vẫn chỉ dí mắt vào điện thoại, không ngẩng đầu đáp nhanh: “Hi, xin chào. WC ở phía tây, ra cửa đi thẳng đến phòng 114 thì rẽ trái. Không cần cảm ơn.”
Triệu Nặc Hoằng không hiểu sao người này lại biết mình muốn đi vệ sinh, đoán ra ư?
Trên đường đến nhà vệ sinh, lòng Triệu Nặc Hoằng dấy lên một mối khủng hoảng. Khí chất của người nọ quá hợp với nhân vật chính của《Chú chó trinh thám 》, là kiểu phóng khoáng lạnh lùng, toát ra mùi trâm anh thế phiệt, xa vời khiến người ta không dám đến gần.
Năm nhất đại học Triệu Nặc Hoằng đã ký hợp đồng với công ty với tư cách là thực tập sinh, đến nay đã là năm năm, hát nhảy chả ra đâu vào đâu nên lại chuyển sang đóng phim. Quản lý của cậu ta vất vả lắm mới chộp được cơ hội thử vai nam chính này. Trước khi đến cậu ta khá là tự tin, song sau khi thấy chàng trai đeo khẩu trang nọ thì tự tin của cậu ta đã bay bằng sạch.
Sau buổi thử vai, Triệu Nặc Hoằng không ôm hy vọng chuẩn bị đi tàu điện ngầm về nhà, bỗng quản lý gọi điện bảo rằng nhà sản xuất muốn mời cậu ta ăn tối, ngụ ý cậu ta nên sửa soạn đẹp đẽ rồi hẵng đi.
Ngành này vẫn luôn có những góc khuất bẩn thỉu. Triệu Nặc Hoằng đã chán ngấy cái cảnh bị giẫm đạp dưới chân, chán ngấy những căn phòng cho thuê xập xệ và lũ gián bò lổm ngổm đầy đất, chán ngấy lời ra tiếng vào của hàng xóm họ hàng.
Và quan trọng nhất là bệnh thiểu sản thận[1] của cậu ta đã dần đi đến suy, không có thời gian để chờ cậu ta phát triển nữa rồi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, rất có thể cậu ta sẽ không bao giờ có ngày thành công nữa. Cậu ta không cam lòng chết đi như thế, cho dù nhà sản xuất có muốn ngủ với mình, cậu ta cũng chịu.
[1] Thiểu sản thận thường xảy ra do sự phân nhánh mầm niệu quản không thích hợp gây ra một thận kém phát triển, thận nhỏ hơn so bình thường với mô học của nephron bình thường. Nếu thiểu sản từng phần thì cao huyết áp có thể xảy ra và cắt bỏ thận là cần thiết.
Kết quả là nhà sản xuất muốn ngủ với cậu ta thật, còn định chơi cùng mấy kẻ khác.
Triệu Nặc Hoằng nhất thời hối hận, vội vàng xô cửa lao ra ngoài, ngặt nỗi bị chuốc quá nhiều rượu dẫn đến chạy không nhanh, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.
Lão già trung niên gầy như nghiện đỡ cậu ta, dí sát người vào cậu ta mà phun hơi rượu: “Chạy gì mà chạy, nãy hứa sẽ làm tốt rồi cơ mà. Các anh thông cảm em lần đầu nên sẽ nhẹ nhàng với em.”
“Sếp Tôn thả em ra…” Triệu Nặc Hoằng nước mắt lệ nhòa, “Quá nhiều người, em không chịu nổi. Cầu xin sếp Tôn tha cho em, em không làm đâu…”
Sếp Tôn cười khẩy, ra hiệu trợ lý lôi cậu ta vào phòng, “Đĩ đực còn đòi kén cá chọn canh. Biết điều đi, người bên trong mày không đắc tội nổi đâu.”
Hai người túm lấy chân cậu ta lôi vào phòng. Cậu ta thấy mình như chìm trong cát lún, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể càng lún càng sâu.
Triệu Nặc Hoằng dùng hết sức bình sinh túm chặt lấy thảm, chỉ muốn xuống địa ngục chậm hơn một chút. Trong tầm mắt mơ hồ, một đôi Air Jordan dần trở nên rõ ràng.
“Yo, sếp Tôn đây mà!”
“Cậu Phương?” Khuôn mặt gầy quắt của sếp Tôn cười ra nếp nhăn, “Khéo quá, sao cậu cũng ở đây thế này?”
Phương Mãn nói: “Không khéo đâu, club này là sản nghiệp nhà tôi. Người bên dưới thấy sếp đang cưỡng ép giai nhà lành nên gọi điện hỏi tôi phải làm sao bây giờ.”
Nếu Phương Mãn đã xuất hiện, tức gã có ý định cứu Triệu Nặc Hoằng.
Sếp Tôn nói: “Cậu Phương à, lẽ ra cậu phải thấy loại chuyện này nhiều rồi chứ. Nó tự nguyện đến, không phải cưỡng ép. Khéo xong việc nó lại trách cậu cản trở việc tốt của mình, lại thành tốn công vô ích đấy.”
Phương Mãn: “Sếp Tôn à. Tôi có lời trước với sếp, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu ấy đi, sếp cản không.”
Giọng điệu Phương Mãn gọi “sếp Tôn”, không biết cố ý hay vô tình mà vào tai lão ta nghe như là “cháu trai”.
(Phương Mãn nói là Tôn tổng, nhưng cố tình nói thành tôn tử = cháu trai)
Sếp Tôn nghiêm mặt lại nói: “Phương Mãn, cậu hà tất vì loại thấp hèn này mà trở mặt với tôi. Ngay cả ông nội cậu cũng phải nể mặt tôi ba phần đấy.”
Phương Mãn cười khẩy, nói mỉa: “Ông nghĩ thế này là trở mặt à, thế thì trở đi.”
Sếp Tổng cáu tiết: “Mày quên ai đầu tư vào phim của mày rồi à! Không sợ tao rút vốn?!”
Phương Mãn dang hai tay rồi nhún vai nói: “Thích rút là rút, chắc ông nghĩ mình là cọng hành thật. Ông nhìn tôi giống thiếu tiền lắm à?”
…
Hai người họ còn nói thêm gì nữa song Triệu Nặc Hoằng đã không nhớ nổi nữa rồi. Cậu ta chỉ nhớ cuối cùng sếp Tôn sôi tiết bỏ đi, Phương Mãn ngồi xổm xuống đỡ cậu ta dậy, kéo khẩu trang xuống, cười tươi với cậu ta.
“Không sao rồi, vui lên nào.”
Lúc Phương Mãn cười, vẻ lạnh lùng đã giảm đi đáng kể, đôi mắt màu mật ong ấm áp trong veo, làn da trắng đến phát sáng. Năm ấy Phương Mãn hai mươi hai, nổi đình đám với vai nam chính Nam Cung Thanh, và được fan gọi trêu là “Nếu quay phim hỏng sẽ phải về thừa kế gia tài bạc tỷ”, hay là “Chúa tể Mary Sue”, “Đỉnh cao nhan sắc giới đạo diễn”.
Triệu Nặc Hoằng vẫn luôn nghĩ họ phóng đại cả thôi, nhưng sau khi gặp Phương Mãn, cậu ta mới biết những gì họ nói là đều là thật.
Cậu túm lấy cổ tay Phương Mãn như túm lấy ánh sáng của hy vọng.
Cậu ta nhớ như in dáng vẻ bày mưu tính kế ở trường quay của Phương Mãn. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình như một vị quân vương nắm trong tay nhật nguyệt.
Nhớ như in Phương Mãn đã cùng cậu ta chạy thận, bôn ba khắp nơi tìm nguồn thận cho cậu ta. Dường như chỉ cần Phương Mãn ở đó, tất cả đều chỉ là chuyện cỏn con.
Phương Mãn chiếu rọi nửa đời trước tối tăm của cậu ta. Anh như bản thân của lý tưởng, mang theo khí phách thiếu niên dũng cảm không sợ hãi, luôn hy vọng, luôn bình tĩnh, vững vàng và thong dong.
Triệu Nặc Hoằng thầm mến Phương Mãn bốn năm, và ba tháng ngắn ngủi xác nhận quan hệ với Phương Mãn tựa như giấc mộng đẹp đẽ viển vông. Sau sự việc đó, Phương Mãn bặt vô âm tín, cậu ta lại bắt đầu mơ tưởng ngày đêm nếu được gặp lại Phương Mãn, cậu ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với anh rằng mình không cố ý làm vậy.
Vậy mà nhoáng cái đã năm năm, khóe măt Triệu Nặc Hoằng cay xè, vươn tay tắt đèn ngủ, lẩm nhẩm: “Dù dáng anh đã biến dạng thì em vẫn yêu anh… tình yêu của em.”
———-
Vị đại thiếu gia cao ngạo năm xưa nay đã trở thành dáng vẻ ông chú.
Phương Mãn tắm xong đi ra, mặc quần đùi đi dép lào rồi ngã phịch xuống giường, bụng mỡ mềm xẹp xuống. Nằm chốc lát, Phương Mãn với lấy bình giữ nhiệt rồi tu mấy ngụm trà.
Phương Mãn chép miệng nghĩ: Triệu Nặc Hoằng phiền thật.
Nghiêm túc mà nói thì Triệu Nặc Hoằng khá hợp với thẩm mỹ của gã. Chân dài vai rộng eo thon, cười lên còn có má lúm đồng tiền. Mùi của cậu ta là dầu hoa trà, mới đầu ngửi không quen nhưng sau rồi cũng không đến nỗi.
Triệu Nặc Hoằng là mối tình đầu của Phương Mãn, và cũng là người hủy hoại《 Khác loài 》. Nếu bảo chưa từng hận cậu ta thì đúng là xạo thật.
《 Khác loài 》chứa đựng quá nhiều tâm huyết của Phương Mãn. Hình mẫu cảnh sát hình sự ngày thường cợt nhả nhưng lúc quan trọng bất ngờ đáng tin trong phim được Phương Mãn lấy từ bố mình. Sau khi bố gã hy sinh vì nhiệm vụ, ông nội gã buồn đến không gượng dậy nổi, bộ phim này ít nhất cho ông được một chút hy vọng.
Vì để cho ông nội xem được《 Khác loài 》sớm nhất có thể, Phương Mãn đã điên cuồng quay không ngừng nghỉ, dẫn đến xảy ra một tai nạn nghiêm trọng – cảnh nổ mìn xảy ra sự cố khiến một diễn viên đóng thế bị bỏng nặng phải đi bệnh viện cấp cứu. Lúc đóng viện phí, Phương Mãn thậm chí còn chẳng biết tên của người đó là gì.
Cậu diễn viên đóng thế ấy đã không qua khỏi, tên là Quan Minh.
Quan Minh vào giới giải trí đã lâu, nhưng vì ngoại hình kém sắc mà phải đóng thế suốt mười năm. Nguyện vọng lớn nhất của cậu ta là được một lần đóng vai nam phụ.
Nếu trước đó gã kiểm tra lại điểm nổ mìn, nếu gã không nhất quyết đòi quay nổ mìn thật để có những thước phim chân thật nhất thì Quan Minh sẽ không phải chết.
Chuyện này đã tạo thành đả kích lớn đến Phương Mãn. Nhà dột gặp mưa dông, ông nội gã cũng đến ngày kiệt sức. Trước lúc lâm chung, ông nội xoa đầu gã, vẫn vương mối lắng lo mà dặn dò.
“Tiểu Mãn con à… biết mình tại sao toàn quay ra phim dở không? Vì nhân vật chính của con… quá suôn sẻ, cứ như đang sống trong mơ vậy. Nhưng ông nội thích con làm những bộ phim ấy, có nghĩa là ông nội không muốn con phải chịu khổ.”
“Ông nội… không muốn xa con… muốn ở với con lâu hơn nữa…. Nhưng ông, phải đi gặp ba con rồi.”
“Làm phim… đừng quay mình, hãy quay người. Bất kỳ môn nghệ thuật nào cũng vậy.”
Phương Mãn quay xong《 Khác loài 》dưới áp lực và thống khổ tột cùng khi mất đi người thương yêu. Đồng thời trong thời gian này, gã đã chấp nhận lời tỏ tình của Triệu Nặc Hoằng.
《 Khác loài 》được công chiếu và đón nhận mưa lời khen từ công chúng. Các tay săn ảnh đã chụp được bức ảnh Triệu Nặc Hoằng hôn Phương Mãn.
Khi ấy Phương Mãn cảm thấy chuyện chả có gì ghê gớm, cãi nhau đòi chia tay chủ yếu là do bị mọi người chửi nhiều áp lực, Triệu Nặc Hoằng không muốn công khai, chỉ muốn ép tin tức xuống. Phương Mãn tính hôm sau sẽ xin lỗi và làm lành với Triệu Nặc Hoằng, ai dè nửa đêm Triệu Nặc Hoằng đăng Weibo tố cáo gã bắt mình chơi quy tắc ngầm.
Cùng lúc đó, đối thủ cạnh tranh thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa, bộ phim bị thu hồi toàn mạng. Tiền vi phạm hợp đồng chỉ là phụ, cái chính là bộ phim đã ủy thác quá nhiều công sức của mọi người, nếu không được phát sóng thì chẳng khác gì vĩnh viễn chưa từng tồn tại.
Phương Mãn đôn đáo khắp nơi chạy quan hệ, lăn xả vào những bữa tiệc rượu mà gã ghét nhất. Trước khi khứa giác bị mùi khói xông đến tàn tạ, cuối cùng bộ phim cũng có một tia hy vọng.
Nhưng muốn được chiếu lại thì bắt buộc phải xóa cảnh của một nhân vật phản diện. Theo lời các ông trên cao thì kẻ này vừa chính vừa tà, rất dễ gây bất đồng chính trị.
Mà các cảnh hành động của nhân vật này đều do Quan Minh thực hiện, người đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Phương Mãn kiên quyết không xóa, làm một trận rượu nhớ đời xong liền nhảy phắt lên bàn, lấy chai rượu làm micro rồi xả một bài chửi từ mình cho đến tiêu chuẩn duyệt phim vớ vẩn của hội kiểm duyệt.
“Tôi không xóa đấy!!!” Chai rượu đập xuống đất vang hai tiếng giòn giã, thủy tinh và mộng mị cùng vỡ tan tành trên mặt đất.
Âm thanh này xuyên qua thời không năm năm rồi bừng vang bên tai, Phương Mãn bật tỉnh, quay đầu nhìn chung quanh mới dần nhớ ra mình đang ở đâu.
Phương Mãn chợt thấy hoảng hốt, đến tận giờ gã vẫn chưa từng hối hận về quyết định của mình năm xưa. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, lòng dạ hãy cứ đau thắt lại. Gã vĩnh viễn thẹn với tất cả những người tham gia sản xuất bộ phim, cũng như ông nội và bố trên thiên đường, càng thẹn với chính mình.
Sau đó, Phương Mãn nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục.
… Lúc ăn no gã chưa từng gặp ác mộng!
Phương Mãn vội loẹt quẹt mở cửa, tính mò ra bếp kiếm cái gì lót bụng. Song nghĩ thế nào lại dừng, chuyển hướng sang phòng Khổng Khuyết để báo cáo cái đã.
Phần vì mỗi tháng ẵm ngon ơ tám trăm ngàn tiền lương của Khổng Khuyết, hợp đồng cũng ký rồi nên giờ béo thành vậy cũng thực có lỗi với hắn. Phần vì Khổng Khuyết trái khoáy lắm, mười hôm thì đến mười một kiểu biến hóa, lỡ bị hắn phát hiện mình trộm hắn ăn vụng thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Phương Mãn dò mùi rồi đi về phía phòng Khổng Khuyết, bất thình lình thấy Kiền Thiên Ý đang chầm chậm bước ra khỏi phòng Khổng Khuyết. Cậu ta đi khập khiễng, thi thoảng đấm đấm eo, như kiểu vừa mới thực hiện động tác độ khó cao với Khổng Khuyết xong.
Chả có nhẽ, tuy có máu liều chơi “bắp ngô nhập động”, nhưng Khổng Khuyết thật ra là 1?
Trông chân cẳng run như cầy sấy của Kiền Thiên Ý thế kia, thì có vẻ kỹ thuật của Khổng Khuyết không được ngon cho lắm.
“Kiền Thiên Ý?” Phương Mãn khe khẽ gọi cậu ta.
Kiền Thiên Ý chầm rì quay lại, khàn giọng nói: “Đạo – diễn – Phương.”
Vừa nói, Kiền Thiên Ý vừa lấy tốc độ x0.5 hiện ra vẻ mặt hoang mang kiểu “Anh cũng đến thị tẩm à”.
Phương Mãn: “…”