16
M á u trong người tôi như ngừng chảy.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên cầm cập.
Nhớ lại mọi chuyện…
Dương Cảnh Chi tìm tôi sắp phát đ i ê n.
Sau khi gặp lại, đề bạt tôi, tăng lương cho tôi.
Những lời anh nói, những chuyện anh làm.
Kể cả việc tối qua.
Thì ra đều là trả nợ.
Cũng chỉ có thế.
Đúng vậy, lúc ở KTV, Từ Vãn Tinh nói anh ghét tôi nhất.
Có lẽ đó mới là lời thật lòng.
Dương Cảnh Chi không thích nợ nần người khác.
Ngay từ ban đầu, tôi chỉ là tảng đá trong lòng anh, chỉ là chủ nợ.
Giây phút này, nỗi buồn vô tận như sắp nuốt ch ửng tôi.
Thậm chí tôi còn không biết nên trách anh thế nào.
Tám năm trước, là tôi đã kéo anh đứng chung một chỗ với mình.
Từ đó về sau, khó mà trở lại được nữa.
Anh rất ngay thẳng, tất nhiên sẽ không chịu hưởng thụ những gì tôi cho.
Anh lịch sự nhớ tới tận bây giờ.
Nhưng chẳng thà anh quên đi.
Trong lòng tôi như có cơn giận không tên, đầu ngón tay cũng đang run lên, nhắn tin cho Dương Cảnh Chi.
“Ai cho anh tự tiện trả nợ cho tôi?”
“Trả rồi không tốt sao? Sau này em không cần phải làm nhiều việc như thế nữa.”
“Tôi không cần.”
“Ngu Minh, em đừng bướng nữa, thật ra anh nên làm như thế sớm hơn, anh vẫn luôn muốn trả lại tiền viện lúc sinh thời của ông cho em.”
Những lời anh nói như cái gai đâm sâu vào lòng tôi.
“Tôi sẽ trả dần tiền cho anh, sau này ngoài chuyện công việc ra, chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Sau đó Dương Cảnh Chi gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ đến khi trời tối mịt.
Như muốn ngủ bù lại những lần thiếu ngủ trước kia.
Hôm sau tỉnh dậy, mẹ mới nói cho tôi biết.
Dương Cảnh Chi đứng đợi dưới tầng cả đêm.
Tôi ngồi tàu điện đi làm.
Dương Cảnh Chi bỏ lại con Por.che của anh, đi tàu điện ngầm với tôi.
Buổi tối tôi vẫn đi làm thêm ở KTV như thường lệ.
Anh thuê một phòng riêng, ngồi ở cửa nhìn tôi ra ra vào vào.
Anh giống như một tượng đá biết đi, tôi đi đâu, anh theo đấy.
Cứ thế, lặp đi lặp lại rất nhiều ngày.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, nói: “Đừng đi theo em nữa.”
“Không đi theo em, em sẽ biến mất.”