13
Mọi người reo hò ầm ĩ, như sắp lật tung nóc nhà.
Ngay cả Văn Văn cũng hét lên.
Tôi nhận cũng không được mà không nhận cũng chẳng xong.
“Dương Cảnh Chi, anh đã gặp chồng sắp cưới của tôi rồi.”
Tuy chỉ là giả.
“Anh không tin mắt nhìn người của em lại tệ đến thế.”
“Anh cứ coi như mắt nhìn người của tôi tệ đi.”
“Được, do dù anh ta là thật.”
Dương Cảnh Chi nghiêng người, ghé đầu vào tai tôi.
“Em vứt bỏ anh ta, quay về bên anh đi.”
Giọng nói trầm trầm giống như lời nguyền, rất có sức quyến rũ.
Suýt chút nữa tôi đã thoả hiệp.
Chỉ một xíu nữa thôi.
Xa cách nhiều năm, Dương Cảnh Chi vẫn là gu của tôi.
Sau khi nghi lễ kết thúc, bạn cũ đều tới tìm tôi mời r ư ợ u.
Tôi lỡ uống say.
Về sau tôi nhớ mình chạy đến cầu thang rồi ngồi xuống.
Dù bên ngoài có náo nhiệt cỡ nào, cầu thang vẫn luôn là nơi vắng vẻ nhất.
Dương Cảnh Chi tới tìm tôi: “Sao em lại ở đây.”
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn anh, mím môi.
Sau đó oà khóc.
“Dương Cảnh Chi, em mệt quá.”
14
Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà.
Tôi cứ khóc mãi, không đi được, xuống xe cũng là anh bế tôi đi.
“Em mệt quá, ngày ngày làm việc, bao giờ mới có thể kết thúc đây.”
“Hôm qua còn có khách tạt r ư ợ u vào người em, quá đáng, rõ ràng không phải lỗi của em.”
“Dương Cảnh Chi, em muốn ăn sashimi và tôm chì, hu hu hu, em sắp quên mất chúng có mùi vị nào rồi.”
Dưới tác dụng của hơi men, tôi nói năng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!