7
KTV chỉ là nghề tay trái của tôi, buổi sáng tôi còn phải đi làm.
Thứ hai, có một khách hàng tới công ty.
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao: “Nghe nói khách hàng lần này là một thiên tài đấy, gần đây anh ấy mới tạo ra một hệ thống, là để tìm người đấy.”
“Hả? Tìm ai?”
“Tìm bạn gái cũ.”
Mí mắt giật giật, tự dưng tôi lại có một linh cảm chẳng lành.
“Anh ấy đã tìm được chưa?”
“Không biết nữa, trước mắt hệ thống vẫn chưa hoàn thiện, các sếp cũng rót cả đống tiền vào dó, tương lai rộng mở. Lần này sếp của bọn mình cũng muốn hợp tác.”
Tôi sắp xếp lại tài liệu.
Đi đến cửa phòng tiếp khách, tiếng của Dương Cảnh Chi vọng tới.
“Về vấn đề hợp tác, tôi cần phải suy nghĩ thêm.”
Tôi mở cửa đi vào, để tài liệu lên trên bàn.
Ánh mắt của Dương Cảnh Chi sáng rực: “Sao cô lại ở đây?”
“Làm việc.”
Đây là nghề tay phải của tôi.
Sếp tò mò hỏi: “Tiểu Ngu, cô quen sếp Dương sao?”
Tôi suy nghĩ một lát, đáp: “Từng gặp ạ.”
“Chỉ là từng gặp?” Dương Cảnh Chi lại nổi giận.
Không biết anh đang giận điều gì, ngày chia tay người không ngoảnh đầu lại, chẳng lẽ không phải là anh?
Anh chỉ tay vào tôi: “Sếp Lý, tôi có thể ký hợp đồng, điều kiện là điều Ngu Minh tới làm trợ lý cho tôi.”
Sếp tôi đồng ý ngay tức khắc, thậm chí còn chẳng thèm cho tôi cơ hội phản bác.
Bọn họ bàn chuyện cả một ngày.
Chập tối, tôi xách túi tan làm đúng giờ.
Dương Cảnh Chi chặn đường tôi: “Đi đâu? Tôi còn chưa cho cô đi mà.”
“Sếp Dương, hôm nay tôi không tăng ca được, tôi còn có việc.”
“Việc gì?”
“Tôi phải đi ship đồ.”
Dương Cảnh Chi ngạc nhiên nhìn tôi.
8
Trước đây tôi là kẻ có tính tiểu thư, không bao giờ đụng đến đồ ăn ngoài.
Bốn năm đại học, tan học một cái là Dương Cảnh Chi lại chạy đi ship đồ.
Bữa tối của anh lúc nào cũng là hộp cơm hộp của công ty.
Có lần tôi đi tìm anh.
Trong căn phòng chật chội, anh và các shipper khác chen chen chúc chúc, và cơm trong hộp.
Tôi nói: “Dương Cảnh Chi, sao anh lại ăn mấy cái này? Không sạch sẽ tẹo nào.”
Anh không mấy bận tâm: “Sạch hay không, quan trọng sao.”
“Đi, đi ăn bò bít tết với em.”
Tôi kéo anh đến một quán đồ Tây mới mở, giá một phần ăn cũng hơn 500 tệ.
Anh đứng lặng người hồi lâu trước cửa quán, lặng lẽ cởi bộ đồ giao hàng trên người.
Sau khi gia đình sa cơ, cuối cùng tôi cũng hiểu được tâm trạng ngày đó của anh.
Hệt như ngày hôm nay.
Tuyết rơi đầy trời.
Đường rất trơn, tôi trượt ngã, làm đổ đồ.
Gọi điện giải thích với khách hàng, lại bị người ta mắng cho một trận.
Khách hàng nói, cô đừng có kiếm cớ, đến muộn là đến muộn.
Xoa bàn tay xước đau trong cái lại c ắ t da c ắ t t h ị t, tôi cũng chẳng màng, liên tục nói xin lỗi.
Đột nhiên Dương Cảnh Chi xuất hiện, dựng xe tôi dậy.
Không biết anh đã đến đây từ khi nào, nhìn bao lâu rồi.
Tôi vô thức giấu bàn tay ra sau lưng.
“Đừng giấu nữa.” Giọng anh khàn khàn, khóe mắt hoen đỏ: “Mau rửa sạch đi.”
“Tôi phải đi giao đồ.”
“Lên xe, tôi đưa cô đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!