Thoắt cái đã tới năm tư.
Run rủi thế nào tôi lại đi xem nhẫn kim cương.
Đắt quá, tôi cũng chẳng mua nổi một góc.
Đành phải để Ngu Minh đợi thêm.
Có rất nhiều công ty gửi offer lương cao cho tôi, nếu có người đầu tư, tôi cũng muốn lập nghiệp.
Sau này dần dần tôi cũng mua được nhẫn kim cương.
Còn mua được nhà, váy cưới, mua được mọi thứ em thích.
Suy nghĩ của tôi được các sếp lớn tán đồng, có khả năng tôi sẽ được tăng lương.
Khi tôi định nói tin tốt này cho Ngu Minh biết, em lại muốn chia tay với tôi.
Em nói, em chán rồi.
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác mình như một thằng ng ốc.
Tôi đang trông mong gì vậy.
Trông mong ánh trăng có thể xót thương cho kẻ thấp hèn là tôi sao.
Không, tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Tôi bỏ đi, tức giận nhốt mình trong phòng hai ngày.
Sau đó tôi nhận ra mình không thể không có Ngu Minh.
Đồ chơi thì đồ chơi, chỉ cần tôi làm tốt hơn những món đồ chơi khác là được.
Tôi đi tìm Ngu Minh, sau đó chợt nhận ra.
Em đã biết mất.
Hoàn toàn biến mất.
Tôi từ chức, nghe ngóng khắp nơi, đi đến một thành phố xa lạ tìm kiếm tin tức của em.
Vòng vèo xuôi ngược, lần nào em cũng chạy nhanh như thế, chẳng để lại một chút tin tức nào.
Nhưng tôi nghe nói, nhà em phá sản rồi.
Tôi không có tiền, không thể trả nợ cho em, thế nên em mới rời xa tôi sao.
Lần đầu tiên tôi hận bản thân đến thế.
Tiêu hết tiền tích góp, tôi đành phải quay về Bắc Kinh, sống nhờ nhà bạn, bắt đầu nghiên cứu phát triển hệ thống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!