19
Lúc Từ Vãn Tinh bị đuổi đi, cô ta cứ như người mất hồn.
Dương Cảnh Chi không phải là người rộng lượng.
Anh căm hận lời đồn năm đó, tất nhiên cũng sẽ không nương tay với Từ Vãn Tinh.
Bình thường Dương Cảnh Chi không phải là người thích nói tục.
Nhưng anh là một thiên tài, có thể không cần dùng đến những lời tục tĩu cũng có thể khiến đối phương sợ hãi.
Có lẽ sau này Từ Vãn Tinh sẽ không dám gặp anh nữa.
“Anh không sao chứ?” Tôi nhìn Dương Cảnh Chi, anh chỉ bị thương nhẹ, cũng đã được xử lý: “Có ảnh hưởng tới công ty anh không?”
“Em yên tâm, chuyện nhỏ, nhưng Tiêu Huy phải kh âu.”
“Khâu là hời cho anh ta rồi, chúc anh ta bị h u ỷ dung.”
Dương Cảnh Chi phì cười: “Như thế mới phải chứ.”
“Gì cơ?”
“Như thế mới là em, cũng lâu rồi em không nói mấy lời tùy hứng như vậy? Nói thêm mấy câu đi, anh muốn nghe.”
“Mẹ nó đám thương nhân đều là l ừ a đ ả o.”
“Còn gì nữa không?”
“Thịt heo lại tăng giá rồi, có cho người ta sống nữa không?”
“Tốt lắm, tiếp tục.”
“Mẹ nó, tăng ca gì chứ, em muốn ở nhà xem phim, ngủ nướng.”
“Em đang trách anh sao?”
“Em đâu có, em nào dám.”
“Em dám.”
Ánh nắng chiếu lên từng bông tuyết, hai chúng tôi đấu khẩu đi hết cả quãng đường.
Như thể đột nhiên quay trở lại hồi đại học.
Tôi trút ra hết mọi ấm ức suốt những năm qua, nói xong lại nức nở.
“Anh đợi em được không? Em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Dương Cảnh Chi lại bắt đầu luống cuống.
“Em đang nói gì vậy? Với cả trước đó tại sao em lại tức giận? Anh tự ý trả tiền thay em là không đúng nhưng em cũng không thể bơ anh được.”
“Anh coi em như gánh nặng, sao em dám để ý đến anh chứ?”
“Gánh nặng?” Dương Cảnh Chi nhíu mày: “Ai nói thế?”
“Từ Vãn Tinh…”
Đợi đã, không lẽ là cô ta đang châm ngòi l y gián?
Nhưng cap màn hình chắc chắn là thật.
Tôi xem lại lịch sự trò chuyện.
Dương Cảnh Chi nhìn thấy rất tức giận.
“Người anh nhắc đến không phải là em!”
20
Dương Cảnh Chi xem lại lịch sử trò chuyện trong điện thoại.
Anh nói với bạn cùng phòng, đã trả hết khoản tiền quá hạn của công ty.
Sau đó mới có những câu nói kia.
Không biết tại sao Từ Vãn Tinh lại có được lịch sử trò chuyện, bị cô ta cắt ghép, xuy ên tạc.
“Nhưng sao cô ta biết anh muốn trả n ợ cho em.”
“Anh từng hỏi cô ta vì cô ta có kinh nghiệm trong việc trả nợ cho người khác.”
Dương Cảnh Chi lái xe đến nhà anh.
Lần thứ ba đến nơi này, nhưng tâm trạng lần này của tôi lại khác hẳn hai lần trước.
“Nhân cơ hội này, chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện đi.” Dương Cảnh Chi rót cho tôi một cốc cà phê: “Ngu Minh, anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.”
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao lại chia tay?”
“Em đã trở thành gánh nặng, suy đi tính lại, chia tay vẫn sẽ tốt hơn.”
“Không phải là vì chơi chán sao?”
Tôi ngẩn người, bỗng nhớ lại, “chán rồi" là lý do khi đó tôi chia tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!