*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh ban mai dịu nhẹ buổi sớm không thể xuyên thủng tấm rèm cửa bằng nhung dày, trong phòng vẫn là một mảnh tối tăm ái muội. Nghi Thường mơ màng tỉnh lại, lập tức cảm nhận được gậy th*t nóng đang cắm sâu trong cơ thể, âm đ*o theo phản xạ bỗng nhiên co rút, người đàn ông phía sau bị kẹp đau đớn rên lên.
" Ưm, bà xã đừng náo loạn"
Đang tận hưởng cảm giác nóng ướt trong dũng đạo, bất giác vì hành động hồ nháo của Nghi Thường mà khiến hô hấp trở nên khó nhọc, Cố Hoàn gằn giọng. Tiểu yêu tinh này thực sự không biết hay cố tình ngây thơ không hiểu được sáng sớm là dục vọng đàn ông ở mức cao nhất?! Nhưng trái ngược với ý nghĩ " cố tình khiêu khích" của Cố Hoàn, Nghi Thường chỉ cảm thấy bụng dưới căng trướng đến khó chịu, nguyên do vì hắn tối qua xuất không dưới 3 lần nhưng lần nào xuất xong cũng không chịu rời đi, cứ thế mà bắt đầu trận luật động mới nên tinh dịch tích lũy lại tích lũy bên trong chẳng thể giải thoát, trong không gian yên ắng nhấc cử nhất động từ hạ thân hai người truyền đến cơ hồ nghe rõ tiếng dâm dịch bị khuấy lộng...
" Người ta mới không có náo loạn..."
Trong cơn buồn ngủ cực hạn còn bị nam nhân quấy rầy, Nghi Thường hơi dận dỗi nỉ non, mông eo không ngừng lay động muốn con dã thú trong cơ thể thoái lui ra ngoài, nhưng càng bài xích cô lại cảm giác người phía sau hô hấp càng ngày càng nặng nề!!
" Chết tiệc, đừng động nửa..." - Cố Hoàn gầm gừ trong yết hầu, thanh âm trầm đục như đang cố đè nén cái gì, hai tay vòng qua eo Nghi Thường khóa trụ không cho cô tiếp tục vặn vẹo.
" Hoàn... bỏ ra! Anh... Ahh... mau rút ra ngoài"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Bị hắn chế trụ, nơi tư mật vừa hơi hơi tách ra của hai người lại lần nửa dán chặt vào nhau không còn khe hở, bao nhiêu công sức trở nên lãng phí Nghi Thường khó chịu thúc mạnh lên lồng ngực Cố Hoàn. Luyến tiếc cảm giác ấm áp, vừa mềm mại vừa sướng, Cố Hoàn tất nhiên là không đồng ý, hắn lại giở trò kỳ kèo:
" Bà xã, không muốn. Anh rất thích ở trong chỗ này của em"
Lời hắn tà mị dụ dỗ, đầu lưỡi vươn ra liếm láp vành tai mẫn cảm làm Nghi Thường không khỏi rùng mình.
" Anh...Ưm"
Lần nào cũng vậy, mỗi lần nghe Cố Hoàn nói lời vô sỉ thì Nghi Thường lại không nhịn được mà nổi lên phản ứng, mà biểu hiện rõ nhất chính là mặt đỏ tim đập.
" Anh thế nào... "
Vừa nói Cố Hoàn còn cố ý đỉnh động hạ thân, buộc Nghi Thường thừa nhận khoái cảm khi bị mình nhợt nhạt ra vào.
"Suỵt...Ahhh...Ưm, Khó... khó chịu" - Thống khổ trong khoái cảm, Nghi Thường hơi hơi nhíu mày, bàn tay hơi lạnh bấu chặt lấy cánh tay đang ôm thắt lưng mình, khẽ dùng sức. Vốn tưởng rằng là cô nhất thời làm nũng, nhưng được một lúc Cố Hoàn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đình chỉ động tác.
" Bảo bối à, em làm sao vậy?"
Giọng hắn ôn nhu hỏi, khẽ xoay mặt Nghi Thường lại, biểu tình trên ấy không khỏi làm hắn áy náy - khóe mắt hơi đỏ, giọt nước mắt nửa giây liền có thể rơi xuống.
" Em thực sự không được nửa! Bên dưới rất trướng, rất khó chịu" - Cọ cọ vào lồng ngực Cố Hoàn, giọng Nghi Thường ủy khuất như cầu xin sự buông tha từ hắn.
" Để anh xem"
Nói xong chưa đợi Nghi Thường phản ứng, Cố Hoàn đã nhanh chóng hành động. Hơi nhướng người đem cự vật rút ra, tiểu huyệt bị rót đầy tinh dịch lại bị côn th*t như nút chai đóng chặt đem mầm mống nóng rực kia giữ lại, nay vừa được giải thoát hỗn hợp theo khe rãnh chảy ra ào ạt. Cửa động bị nhét đầy cả đêm, chưa thể khép lại - lỗ nhỏ hình chữ " O" cùng dòng nước màu trắng sữa không ngừng tuôn ra kích thích thị giác Cố Hoàn điểm cực điểm, làm hắn quên mất ý định ban đầu. Vốn cũng muốn để hắn thay mình quan sát nơi đó, vì cô cũng cảm thấy bên dưới sưng đau nhưng mà thời gian trôi qua vẫn không nghe thấy phản hồi từ Cố Hoàn. Nghi Thường lười biếng mở mắt liền bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm nơi riêng tư của mình, đáy mắt tràn ngập dục vọng khiến cô hét lớn.
" Cố Hoàn...Anh là đang làm gì thế?"
" Anh..."
Nghe cô hét lớn, lý trí Cố Hoàn mới trở lại. Hắn cười cười ái ngại nhìn Nghi Thường.
" Rốt cuộc anh có ý tốt giúp em xem thật không?" - Chân nhỏ đạp đạp lên lồng ngực Cố Hoàn, Nghi Thường chu môi ngoa nguýt.
" Có. tất nhiên là có"
Nói rồi, Cố Hoàn liền cúi xuống giữa hai chân Nghi Thường, tỉ mỉ xem xét tình trạng tiểu hoa nhi, nụ hoa phấn hồng tội nghiệp trải qua một đêm giày vò trở nên sưng đỏ, mép cánh hoa còn dính dấp dịch thủy mà trắng.
" Như thế nào?" - Hơi ngẩn đầu,Nghi Thường thắc mắc.
" Hơi sưng một chút" - Giọng Cố Hoàn vừa đau lòng vừa thấy có lỗi.
" Cũng đều tại anh!"