Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

– A, không ngờ cậu nhóc này lại là bạn trai của Du nhà ta đấy. Rất tốt rất tốt_ Cụ Bắc nhìn Kiệt vui vẻ liên tục hài lòng gật đầu.

– Ha ha… con cũng không ngờ ông lại là ông ngoại của Du đấy!_ Kiệt cười ha hả đáp. Không ngờ lại trùng hợp như vậy a.

– 2 người có quen biết sao?_ Du tò mò lại gần hỏi.

– Ừ, đứa cháu rể này ta chấp nhận rồi. Muốn Chừng nào đám cưới thì cứ nói, ta sẽ tổ chức cho 2 đứa 1 buổi lễ thật linh đình_ Cụ Bắc cười híp cả mắt, vỗ vỗ vai Kiệt

– Ông ngoại, người gấp gáp như vậy muốn gả con ra ngoài rồi hả?_ Du có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, nói.

– Nói gì vậy hả? Con gái lớn là phải gả chồng. Chứ Ông ngoại làm sao mà nuôi nổi con đây!_ cụ Bắc vẫy vẫy tay, không sao cả đáp.

– Ông ngoại này! Con còn không gấp, người gấp cái gì!

– Ừ, không gấp không gấp_ cụ dịu dàng xoa đầu Du. Không ngờ hôm nay mọi chuyện lại diễn ra suôm sẻ như vậy.

Vừa nhận cháu gái, ngôi nhà dường như đã trở nên có sinh khí hơn trước. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi.

Ông Hùng ngồi 1 bên cũng có chút buồn bực. Người làm cha này thật quá ủy khuất rồi. Vả lại, vốn tưởng họ sẽ không dễ dàng chấp nhận Kiệt. Ai dè vừa nói vài câu liền như quen thân đã lâu. Càng nói càng vui vẻ!!!

– Ông anh à! Đừng nói là anh đang ghen tị với con rể mình đấy nhé!_ ông Nam vỗ bả vai cái người đang mặt mày hằm hằm , nói.

– Hừ! Tôi chỉ là đang nhường nhịn thằng nhóc đó thôi, ghen tị gì chứ!_ ông Hùng hừ lạnh. Có đánh chết ông cũng sẽ không thừa nhận điều này.

– Ha ha… ông anh vui tính thật đấy!_ ông Nam nhìn biểu cảm con nít của ông Hùng liền không nhịn được mà phì cười.

Ông Hùng phồng má trợn mắt, không đáp.

– Thực ra, có 1 chuyện tôi muốn thông báo với ông anh. Sau khi xử lý xong chuyện của con bé Du. Tôi… sẽ kết hôn với Thư_ ngừng 1 chút, ông nam quyết định nói ra

– Hể? Tôi cũng không định nhiều chuyện nhưng chắc ông cũng rõ, bà ta trước kia là người như thế nào!_ Ông Hùng có chút ngạc nhiên. Nhưng vẫn khuyên nhủ 1 chút.

– không sao! Tôi sẽ khiến cô ấy trở về với con người trước đây_ Ông nam nói, dường như nghĩ đến điều gì đó vui vẻ mà bất giác cong khóe môi.

Nhìn ông Nam như vậy, ông Hùng cũng không lên tiếng ngăn cản nữa.

♧♧♧♧



…..

.

Nhật Anh hiện tại đang vò đầu bứt tóc ngồi 1 đống trong nhà.

2 Hôm trước, Quỳnh đã tỏ tình với hắn và… hắn đã không chút suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng. Nhưng sao lúc này… tim hắn lại khó chịu như vậy. Chẳng phải người hắn yêu là Du sao?

Ngồi 1 lát, Nhật Anh quyết định ra ngoài đổi gió 1 chút. Gần nhà hắn mới mở 1 quán cà phê xem ra rất đắt khách. Hắn mới uống thử 1 lần liền không quên được.

Mà ngay lúc Nhật Anh vừa bước vào quán liền nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc. Kia chẳng phải là Quỳnh hay sao?

Nhật Anh cười tự giễu. Chắc người ta đối với hắn chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. 2 hôm trước vừa tỏ tình với hắn mà bây giờ lại ngồi đây cười đùa vui vẻ với 1 tên con trai khác.

Trong khi Nhật Anh đang buồn bã thì 2 người bên này lại là 1 khung cảnh khác, bàn tán sôi nổi.

– Em muốn phần mở màn thật hoành tráng a!_ Quỳnh gõ gõ trên mặt bàn nói.

– Anh nghĩ anh sẽ là người chủ trì buổi tiệc!_ Chàng trai ngồi đối diện Quỳnh suy nghĩ 1 chút rồi nói

Người này thân hình cân đối, khuôn mặt cũng khá ưa nhìn. Khi cười còn để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Người này không phải ai khác mà chính là Jun_ đàn em của Du, cánh tay phải đắc lực của Sơn.

[Ai không nhớ anh này thì xem lại chương 39 ^^]

– Việc này sao lại tới phiên anh! Anh cứ ở bên cạnh anh hai em là được _ Quỳnh lắc đầu, không cho là đúng, nói.

– Ừm, đúng thật là có chút không ổn. À, phải rồi. Ngày mai em cùng anh đi chọn quà cho anh ấy luôn nhé!_ Jun suy nghĩ hồi lâu thấy Quỳnh nói cũng có lý.

Mà Nhật Anh bên đây sau khi thấy người con trai kia thì thầm gì đó vào tai Quỳnh, trong lòng liền muốn nổi bão. Tại sao bọn họ lại dám bày ra động tác thân mật này trước mặt hắn chứ.

Nhật anh không nhịn được mà đứng dậy, tiến thẳng tới bàn của 2 người.

Quỳnh và Jun đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng dưng bị 1 bóng người che đi ánh sáng thì đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

– Anh bin? Tại sao anh lại ở đây?_ vì quá ngạc nhiên nên theo bản năng Cô gọi Nhât Anh vằng cái tên lúc nhỏ.

Nhật Anh không đáp không rằng ngồi xuống cái ghế cạnh Quỳnh.



– Em không định giới thiệu ngườinày cho anh biết sao?_ Nhật Anh vẻ mặt bình thản nói.

Jun nhìn nhìn phản ứng của 2 người liền rõ ràng thân phận của Nhật Anh. Không phải hôm trước Quỳnh mới đau khổ kể lể cho anh biết cô tỏ tình thất bại sao?

– Cứ gọi tôi là Jun là được. Tôi là bạn trai của cô ấy!_Jun vừa nghĩ ra một trò đùa rất hay, cười nói..

– Hả? Cái gì…Không…_ nhưng quỳnh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Jun kéo đầu lại gần, thì thầm gì đó vào tai cô.

Lúc sau, tuy vẻ mặt Quỳnh có hơi khó chịu nhưng vẫn mặc hắn muốn làm gì thì làm.

‘- ha ha… hay thật đấy! Người mà mấy hôm trước vừa tỏ tình với tôi hôm nay đã vui vẻ đi chơi với kẻ khác!_ Nhật Anh lên giọng mỉa mai. Không nhận ra được sự ghen tị của mình.

– Anh nói hay quá đấy! Không phải anh đã từ chối tôi rồi sao? Bây giờ tôi đi với ai thì có dính dáng gì tới anh chứ!_ Quỳnh có chút uất ức nói. Người đàn ông này làm sao vậy hả? Cô quả thực không hiểu nổi anh.

Nhật Anh cứng họng, không biết trả lời như thế nào. Bởi vì lời Quỳnh nói không hề sai. Tại sao hắn lại bận tâm đến việc này như vậy.

Jun giống như muốn châm dầu vào lửa. Tay khoác lấy vai Quỳnh, cả người cũng một dạng dính sát vào.

– Anh… bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi người cô ấy!_ Nhật Anh giận dữ quát lên.

Quỳnh khó hiểu nhìn hắn. Tại sao hắn có phản ứng bất thường như vậy chứ.

– Sao hả? Tôi muốn thân mật với bạn gái của mình cũng không được sao?_Jun cong khóe môi khiêu khích.

Nhật Anh siết chặt nắm tay, không biết nên trả lời thế nào cho phải. Chính hắn cũng không hiểu bản thân bị gì nữa.

Bầu không khí xung quanh 3 người dần trở nên căng thẳng.

Đúng lúc này lại có 1 giọng nói cắt ngang.

– Ồ. Jun đấy sao? Đã lâu không gặp a!_ Như cười toe toét tiến lại gần. Phía sau cô chính là Sang.

2 người đang đi giải sầu. Lúc nãy Sang không chịu được khi ở nhà chứng kiến cảnh Du và Kiệt thân mật nên mới hẹn Như cùng ra ngoài.

– A , Là bà Như đó sao? Dạo gần đây chắc quên thằng Jun này mất rồi_2 người Vừa thấy nhau liền vui mừng ôm vai nhau như bạn thân lâu ngày không gặp

– Ơ? Anh… cũng ở đây sao?_ Lúc này Như cũng đã thấy Nhật Anh. Trong phút chốc, khuôn mặt tươi cười dần lạnh lại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!